Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!

Mẫu Đơn! Dám Cả Gan Câu Dẫn Bổn Vương!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322222

Bình chọn: 8.00/10/222 lượt.

Ta chột dạ quay sang hướng khác như ta đã làm chuyện gì sai, không dám đối mặt trực diện với hắn, ta không phủ nhận hắn thật tiêu soái, thật mỹ đôi khi làm người đối diện mất hồn vì vẻ ngoài của hắn. (có khi nào Nguyệt tỷ thành bại tướng của thất vương gia không nhỉ?)

Ta thấy mất tự nhiên liền ho nhẹ, sau đó quay sang hỏi hắn: “Sao ngài biết một nơi thế này?”

Hắn nhìn ta rồi nói: “Nơi đây là đất của bổn vương, tất cả đào ở đây đều do ta sai người trồng. Trước kia nó rất quan trọng với ta nhưng giờ không còn nữa, nếu nàng thích ta sẽ ban tặng cho nàng”. Giọng nói hắn có vị chua xót.

Ta vội xua tay nói: “Đa tạ hảo ý của vương gia ta thật không dám nhận”.

Hắn không nói gì cứ nhìn về khoảng không phía trước, như đang suy nghĩ điều gì. Nhìn vườn đào xinh đẹp này, ta biết người trồng đào rất chăm chút, rất yêu thương. Điều gì đã khiến cho hắn không cần nó nữa. Chúng ta không ai nói với ai cả, tất cả điều theo đuổi ý nghĩ riêng của từng người.

Hôm nay xuất hành đi dã ngoại, chỉ có 4 người, ta, Tiểu Mai, vương gia và hộ vệ Hắc Phong. Lúc trước khi đi ta nói sao không đem thêm nhiều người, hắn bảo như thế sẽ làm mất tự nhiên với lại thân thủ hắn cũng không tệ và bên người lại có Hắc Phong, người mà hắn tin tưởng nên không cần lo ngại.

Rừng đào này ta đã bỏ biết bao nhiêu kỳ vọng, biết bao công sức chỉ mong thấy nụ cười của nàng chỉ vì ta biết nàng rất yêu thích hoa đào.

Ta sẽ đưa nàng đến cảnh bồng lai này, cho nàng sự ngạc nhiên. Ta thích nhìn thấy khuôn mặt vui sướng của nàng. Ta sẽ bảo vệ nàng, cho nàng hạnh phúc, nàng sẽ sinh cho ta những đứa con xinh xinh. Chúng ta đời đời kiếp kiếp bên nhau. Còn hạnh phúc gì hơn thế nữa. Nhưng hết thật rồi, còn đâu mong ước, còn đâu kỉ niệm.

Nhớ năm đó phụng mệnh hoàng huynh đi xứ, ta quyết định đi xứ lần này ta sẽ chính thức đem nàng về phủ làm phi, nhưng khi trong cung đến ngày tuyển tú nữ, nàng lại vội vàng quên hết những lời thề mà vào cung. Được hoàng huynh sủng ái, lập làm quý phi. Ta ngày đêm trở về thì sét đánh bên tai, ta vội chạy vào cung. Thấy nàng một thân diễm lệ, ta vôi ôm bờ vai nàng nói: “Hoàng huynh ép buộc nàng phải không? Nói! Nói ta biết đi”

“Nam nữ thụ thụ bất thân, hoàng đệ không biết hậu cung không cho phép nam nhân lui tới ư?” Nàng vội hất tay ta và lạnh lùng nói.

Ta đã không còn tin cái gọi là thủy chung son sắc, cái gọi là tình yêu. Thì ra nữ nhân chỉ có vậy. Sau cái ngày vào cung, ta lê la tửu lâu khách đếm. Uống cho quên hết, nhưng uống rượi quên sầu càng sầu thêm.

Ta lúc nào đã ở tây viện? Bên cạnh ta một mỹ nhân mỹ lệ đang say giấc. Hừ! ta ghê tởm nữ nhân. Ta dung hết sức đẩy nàng ra xa và quát:

“Kỹ nữ xấu xa! Dám câu dẫn bổn vương”

Nàng thức dậy, nhìn ta với cặp mắt ngập tràng nước mắt, ủy khuất nói: “Kỹ nữ thì sao? Kỹ nữ cũng là người! cũng có quền được yêu.”

“Kỹ nữ vẫn là kỹ nữ. Cái gì là thanh cao? Cái gì mà bán nghệ không bán thân. Toàn bịa đặt, phụ nữ là công cụ ấm giường nam nhân mà thôi. Thật nực cười, đàn bà chỉ cần có tiền, chỉ cần vương vị, chỉ mong hóa thành phượng hoàng, ngươi đừng si tâm vọng tưởng”

Ta biết ta không nên trút giận vào nàng, làm nàng tổn thương. Hôm qua khi từ hoàng cung về ta lại ra đình hóng gió bỗng nghe có tiếng hát ngân nga, thì ra là nàng.

Không ngờ trong buổi yến tiệc chiểu đãi sứ giả Ly quốc nàng lại hát ra những giai điệu ca từ ấy. Thật sự trên đời có tình yêu như bài hát ấy không? Ta nói muốn ban thưởng cho nàng, nàng lại không cần gì chỉ muốn ngắm hoa đào. Trong lòng ta chợt thấy khó chịu, nhưng sao ta vẫn đưa nàng đến nơi đây. Có lẽ do ta có lỗi với nàng ấy.

“Thả diều không?” Ta giật mình quay sang thì thấy nàng ấy cười, đôi mắt trong veo không nhiễm bụi, ta có chút thất thần.

“Đừng buồn nữa, ta không biết ngài buồn gì, nhưng đến nơi đẹp thế này thì vui chơi thỏa thích. Nếu vẫn buồn bực trong lòng, hay tâm sự cho ta. Dù ta không cho ngài được lời khuyên nhưng ta sẽ lắng nghe ngài nói”

Nàng cự nhiên dám nói chuyện với ta như thế? Ta chưa kịp dạy dỗ nàng thì nàng liền dúi vào tay ta cái con gọi là diều.

“Thả đi” nàng thúc giục.

“Thả làm sao?” Ta thấy mình thật lạ, định dạy dỗ nàng thế mà lại quên mất, rồi bị nàng cuốn theo lúc nào không hay.

“Cao! Cao hơn nữa! Nó sắp rớt rồi kìa” nàng cứ lẽo nhẽo bên tai ta, làm ta cứ căng mắt mà điều khiển con diều kia. Hahaha! Nàng cười, thật tự nhiên, ta bất chợt cười. Nàng nhìn ta: “Ta thích ngài nghư thế”

Ta sửng sờ, sau đó nàng sờ vào mặt ta: “Ngài không mệt mỏi sao? Sao không gở bỏ cái mặt nạ lạnh lùng đó, ngài vốn không như vậy đúng không?” ta xoay người: “Làm càng, trở về thôi trễ lắm rồi”

Từ khi trở về ta không gặp vương gia nữa, thật buồn chết đi được mà! Ta lại không có cơ hội trốn ra khỏi phủ. Ta cứ ăn rồi ngủ, Tiểu Mai chăm sóc ta thật béo tốt. Ta cứ nghĩ không biết Tiểu Mai xem ta là người hay Trư nữa.

Ta đang ngồi trong đình hóng mát, sẵn tiện luyện tay nghề ta lấy chiếc đàn tranh, đàn một bài Cao sơn lưu thủy – Bá nha *

“Âm điệu của đàn tranh réo rắt bi thương. Ta như thấy được núi cao nước chảy. Không biế


Disneyland 1972 Love the old s