
hải có ba cái chân sao? Hai cái đi bộ, một cái tạo người……”
Tang Đồng đang cầm cái ly ừng ực ừng ực uống sữa tươi, nghe vậy nhịn không được phun ra ngoài.
Lạc Hưởng Ngôn trên khuôn mặt anh tuấn phủ một lớp sữa màu trắng âm ấm, hết sức kiềm chế không nhảy dựng lên, cặp mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm cô.
Tang Đồng luống cuống tay chân rút mấy tờ khăn giấy đưa cho hắn, cố nén cười nói: “Không có việc gì không có việc gì, đến đây, tôi giúp anh lau sạch, sữa tươi rất tốt cho da nha!”
Lạc Hưởng Ngôn gân xanh trên trán giựt giựt, cắn răng nghiến lợi nói: “Nhị gia tôi là tinh anh. Một giọt tinh dịch thơm ngào ngạt cũng rất đẹp da, không bằng cô để tôi giúp cô dưỡng. Bắn? Bảo đảm không cần cô bôi cũng rất đều rất đều!”
Tang Đồng giận dữ: “Cút đi mau cút đi!”
Lạc Hưởng Ngôn buồn cười, tự mình sửa sang lại sạch sẽ, tiếp theo thở dài: “Lời cô vừa mới nói là nhất thời giận dỗi, hay là nói thật? Tên Lương Nguyên kia…… Aiz, tôi muốn nghe cô nói lời thật lòng.”
Tang Đồng ánh mắt tối sầm lại: “Tôi không biết, tôi vẫn không muốn…… Không muốn nghĩ tới việc còn có thể cùng anh ta ở chung một chỗ, cũng không muốn nghĩ tới về sau nên làm như thế nào. Lạc Đà, anh có từng thật lòng thích qua một người hay chưa, mặc kệ anh ta như thế nào đều thích? Trước kia tôi chính là yêu thích Lương Nguyên như vậy, anh ta là cô nhi, tôi đặc biệt đau lòng anh ta, liền muốn đối xử với anh ta thật tốt, anh ta ca hát không được, tôi liền dạy anh ta, anh ta danh tiếng không đủ, tôi liền giúp anh ta…… Tôi thích anh ta như vậy, thế nhưng anh ta vẫn không thể hài lòng. Lương Tiểu Nghệ nói rất đúng, anh ta có thể buông xuống tôi một lần hai lần, tương lai cũng sẽ vì đủ loại lý do mà lần nữa rời bỏ tôi…… Dã tâm của Lương nguyên quá lớn, giả trang quá nhiều, ngay cả khi tôi và anh ta ở cùng một chỗ, không biết bị anh ta đặt ở cái góc nào đây?”
Lạc Hưởng Ngôn cười chua xót: “Cô chính là như vậy thích hắn……”
Tang Đồng suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái nói: “Làm sao có thể sẽ yêu thích trước sau như một, tôi cũng không phải là thánh nhân, sẽ không tức giận, sẽ không oán hận! Xảy ra nhiều chuyện như vậy, qua lâu như vậy, đều sẽ thay đổi rất nhiều…… Tôi nghĩ, tình cảm tôi đối với Lương Nguyên, qua hai năm thời gian, đã bị tôi giống như khi còn bé yêu thích một món đồ chơi liền đem giấu đi, cuối cùng có một ngày tôi cũng không còn nhớ đã để ở đâu…… Nhưng là, tôi lại biết, nó vẫn luôn ở một nơi hẻo lánh, vẫn luôn…… Dù sao, khoảng thời gian tốt đẹp nhất tôi gặp chính là anh ta, thích cũng là anh ta.”
Lạc Hưởng Ngôn chưa từng ảo não như thế, oán hận trời cao cho hắn cơ hội gặp Tang Đồng, lại cứ như vậy đến muộn, cho tới thời điểm gặp nhau, trong lòng của cô sớm đã bị người khác chiếm mất một góc…… Nhưng có biện pháp gì đây? Dù là đố kị muốn phát điên, Lạc Hưởng Ngôn cũng chỉ có không thể ra sức chờ đợi, chờ có một ngày, trong lòng của cô trừ hắn ra, cũng không còn chứa đựng người khác.
Tang Đồng sửa sang lại bản thân miễn cưỡng cũng có thể gặp người, đeo lên mắt kính thật to che giấu hai mắt sưng đỏ, cùng Lạc Hưởng Ngôn từ cửa sau hội quán lặng lẽ rời đi, một đường lái xe tiến về phía Lạc gia.
Tang Đồng ngồi trên xe, yên lặng oán thầm Lạc phu nhân thủ đoạn mạnh mẽ vang dội, chào cũng không chào đã đem cô đi bán.
Thời tiết tốt, Lạc phu nhân rất có tinh thần ngồi trong vườn hoa, nhìn Vương Gia vui vẻ chạy loạn quanh sân.
Tang Đồng đi tới ngồi ở bên người bà, cung kính gọi một tiếng: “Mẹ.”
Lạc phu nhân bưng ly cà phê trên bàn, móng tay sơn đỏ tươi dưới ánh nắng làm nổi bật lên thân ly sứ trắng sữa, không chút nào lộ vẻ tươi đẹp tục tằng, ngược lại càng lộ vẻ quý khí bức người.
Lạc phu nhân miệng nhấp cà phê, không chút để ý liếc cô một cái, gặp đôi mắt sưng đỏ của cô ánh mắt hơi dừng lại, hừ nhẹ một tiếng: “Thật có tiền đồ!”
Tang Đồng xấu hổ cười cười, mang theo chút uất ức, oán giận nói: “Mẹ, ngài thế nào cũng không cùng con nói một tiếng, cứ như vậy đẩy con đi ra ngoài, làm con giật cả mình!”
Lạc phu nhân để chén cà phê xuống, phong thái yểu điệu nâng lên một chòm tóc bị gió thổi rớt xuống, ưu nhã kéo lê một đường cong, dừng lại sau tai, nhàn nhạt mở miệng: “Mẹ dùng cách đó cảm tạ sẽ làm thua thiệt người nhà mình sao?”
Tang Đồng vừa nghĩ, thật đúng là không phải!
Lạc phu nhân thao túng làng giải trí, thời điểm một tay che trời, Tang Đồng cô không biết ngồi chồm hổm ở chỗ nào chơi bùn đâu! Bà không để cho người khác thua thiệt cũng không tệ rồi, còn ai dám chiếm tiện nghi của bà?
Lạc phu nhân nhấc lên áo choàng, nói tiếp: “Yên tâm, tối hôm qua có được bài hát là…… công ty VK – người quyên tiền nhiều nhất.”
Chỉ cần không phải Lương Nguyên là tốt rồi, Tang Đồng yên tâm, suy nghĩ một chút lại kỳ quái nói: “Nhưng bọn họ cũng không phải là công ty giải trí, sao lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy mua bài hát này?”
Lạc phu nhân vô cùng bình thản mở miệng: “A, bọn họ là không cần, nhưng ta cũng cần a.”
Tang Đồng càng hồ đồ, lúc nào thì Lạc phu nhân lại lôi kéo VK?
“Nghiêm Dực Toàn là bạn tốt của mẹ, thời điểm mẹ còn chưa rút khỏi làng giải trí đã từn