
được mệnh lệnh của anh,cái miệng nhỏ cô cắn một ngụm.
Uông Hạo thấy cô cuối cùng cũng ăn, lấy ống hút cấm vào hộp sữa đậu nành, lại đưa tới trước mặt cô, "Sữa đậu nành hương vị không tồi đâu." Anh vừa rồi chỉ nhớ giúp cô mua bữa sáng, lại quên mua một phần cho bản thân, thấy cô ăn sandwich,anh hình như cũng cảm thấy đói bụng.
Hà Vu Yến cái miệng nhỏ vừa cắn sandwich, cúi đầu nhìn sữa đậu nành trên tay, "Cám ơn anh."
Cho tới nay, trừ bỏ bạn tốt Lâm Kiều Kiều, đã thật lâu không có người đối tốt với cô như vậy nữa.
Hà Vu Yến uống một ngụm sữa đậu nành ấm áp, trong lòng có chút cảm động, mà cảm động này dĩ nhiên là đối với phản cảm Uông Hạo luôn gây ra cho cô.
Ngày hôm qua cô không để ý cảnh cáo của anh bỏ chạy về nhà, còn lo lắng anh sẽ tìm cô, cô đem di động cũng tắt đi.
Không biết anh vì sao tìm cô, cô cũng không có mở miệng hỏi trước, chỉ là yên tĩnh ăn sandwich, yên tĩnh uống sữa đậu nành,cô không có tham ăn nên ăn thật chậm,khi cô phát hiện đây không phải đường về nhà cô, cô mới hậu tri hậu giác hỏi anh, "Anh muốn dẫn em đi nơi nào?"
"Đi về nhà của anh." Anh thích sạch sẽ, một đêm không tắm rửa đối với anh đã là cực hạn rồi.
"Em không muốn đi về nhà anh, em muốn về nhà em ở." Hà Vu Yến nghĩ đến bản thân vừa rồi lên xe, thế nhưng ngây ngốc không hỏi anh muốn chở cô đi nơi nào.
Uông Hạo không để ý cô, xe chạy tiến vào tầng hầm ngầm, rất nhanh ngừng xe xong, đến nhà anh, mà Hà Vu Yến ngồi ở trên xe cũng không chịu xuống xe.
"Em muốn anh ôm em vào nhà?" Đem xe tắt máy, Uông Hạo thấy cô không có tính toán xuống xe, anh hỏi cô.
"Em. . . . . . Em không đi vào, em bắt xe bus trở về." Hà Vu Yến đem bữa sáng cất kỹ,tay vội vã cởi giây nịt an toàn ra, cầm lấy bóp đựng tiền lẻ chuẩn bị chạy lấy người.
Sớm hơn cô một bước, Uông Hạo đã xuống xe, chân dài ba hai bước đi đến cửa xe bên cô, vừa khéo ngăn lại đường đi của cô.
"Em đang sợ cái gì?" Uông Hạo không hiểu cô ở đây nháo cái gì, anh đợi cô một đêm, hiện tại anh chỉ muốn tắm rửa xong, cảm giác thỏa mái dễ chịu ôm cô nằm ngủ trên giường.
"Em không có sợ. . . . . . A, anh làm gì, buông em ra!" Hà Vu Yến thét chói tai, bởi vì Uông Hạo đoạt lấy bóp đựng tiền lẻ của cô bỏ vào túi tiền mình, chặn ngang ôm cô lên, cất bước đi về phía thang máy.
"Nếu em muốn để cho người khác chú ý,em có thể kêu lớn tiếng hơn một chút."
Một tiếng đe dọa này quả nhiên có hiệu lực, tuy rằng là chủ nhật, như trước có một số hộ gia đình, gặp ở cửa thang máy là một đôi vợ chồng, Hà Vu Yến vội vàng yên tĩnh lại, chỉ sợ bị đôi vợ chồng nhìn chằm chằm.
Vào thang máy, Uông Hạo ấn tầng lầu bản thân,Hà Vu Yến thấy giẩy giụa vài cái không thành công, xấu hổ đến vùi mặt vào cần cổ anh, mà Uông Hạo còn lại là hào phóng hướng đôi vợ chồng kia chào hỏi.
Khi hai người đi ra thang máy, Uông Hạo ôm cô đi vào phòng mình,không gian hơn năm trăm mét, trừ bỏ phòng ngủ cùng thư phòng, còn lại không gian toàn bộ làm thông.
Uông Hạo buông Hà Vu Yến, xoay người đi đến phòng ngủ, "Anh đi tắm rửa trước."
Hà Vu Yến một mình bị bỏ lại phòng khách to như thế, nhìn bài trí màu trắng đen ngắn gọn sáng ngời phòng ở, lại nhìn cửa phòng ngủ mở rộng ra, nghe được bên trong truyền đến tiếng nước, cô nhất thời không biết nên đi hay là ở lại.
Mười phút sau, Uông Hạo khoác lên một cái áo tắm, tóc ẩm ướt đi ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt của anh quét phòng khách một cái, trên sofa không thấy người, lại nhìn mảng cửa sổ lớn sát đất, nhìn thấy Hà Vu Yến khom gối ngồi ở trên đá cẩm thạch màu trắng.
Cô không có đi, hơn nữa chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tầng lầu anh ở không thấp, tầm nhìn rộng lớn, có thể thấy cảnh sắc toàn bộ thành phố.
"Em đang nhìn cái gì vậy?" Uông Hạo đi đến sau lưng cô, trong tay anh cầm ly nước, anh khát nước uống một hớp nước lớn. Nghe thấy âm thanh của anh, Hà Vu Yến vội vàng đứng dậy, hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa nhỏ, nhìn giống như là nữ sinh trung học, cùng năm thứ tư kia anh mới gặp cô rất giống.
"Ách. . . . . . Em có thể đi rồi sao?" Vốn cô muốn vụng trộm rời đi, nhưng bóp đựng tiền lẻ của cô bị anh cầm đi, không có tiền cô không thể kêu xe về nhà.
"Không được." Uông Hạo làm sao để cho cô đi được,đặt ly nước trên bàn cách đó không xa, anh lại một lần nữa đem Hà Vu Yến ôm lấy, "Anh muốn em theo giúp anh ngủ."
Hai người đi vào phòng ngủ, Uông Hạo đem Hà Vu Yến ôm đến trên giường, lúc này không thô lỗ giống lần trước, mà là cẩn thận đặt cô xuống,khi cô ra vẻ muốn đứng dậy, anh cũng nằm lên giường, ôm cô vào trong ngực.
"Theo giúp anh ngủ một chút đi." Anh nhắm mắt lại nói.
"Anh Uông . . . . . ." Hà Vu Yến giãy giụa vài cái, muốn từ trong lòng anh tránh ra.
"Em lại kêu sai nữa rồi." Uông Hạo nâng cằm cô lên,thật mạnh hôn lên môi cô, "Anh nói, không cho kêu anh như vậy."
"Vì sao?" Tránh không được ôm ấp của anh, Hà Vu Yến lại xoay vặn thân mình, không muốn bị anh ôm như vậy.
"Bởi vì em là người phụ nữ của anh, lý do này có đủ không,hửm?" Uông Hạo vùi đầu vào cổ cô, ngửi hương thơm ngát của cô, thỏa mãn thở ra, thấy cô còn giãy dụa, chân dài vòng qua đem hai chân cô vây