
có chút run rẩy, mặc
dù biết tiền của mình sẽ không đánh nước trôi, nhưng vẫn không nhịn được sờ mũi một cái đè xuống sợ hãi trong lòng.
Nếu như lần này ông chủ thất bại, vậy đến quan tài dưỡng lão hắn cũng sẽ không có.
Ánh mắt Tiếu Thâm như phi đao bay tới, "Tôi thì không ưa cái người không
phóng khoáng tức giận người này! Cậu sợ cái gì? Cậu nhiều lắm là lỗ 1800 vạn, có gì phải sợ? Không có nguy hiểm lớn lấy ở đâu ra nhiều tiền
trong tài khoản của cậu, nhìn xa một chút!"
Tiểu phụ tá vội vàng gật đầu: "Dạ dạ dạ."
Tiếu Thâm vung tay lên: "Được rồi, đi ra ngoài đi."
Tiểu phụ tá vừa đi, một giây trước bản mặt của Tiếu Thâm lập tức cười nở
hoa, lấy điện thoại ra muốn gọi khoe với bà xã, điện thoại tiếp thông,
không đợi Đồng Nhan bên kia nói gì anh trước răng rắc dừng lại nói: "Bà
xã, tối nay chúng ta ăn mừng chứ, đám lão gia nhà họ Tiếu, lần này anh
cũng không tin không đánh ngã được bọn họ! Tốt lắm, quyết định như vậy,
tối nay ở xx, nhanh lên một chút!"
Lông mày Phí Gia Nam nhướng
lên, liếc nhìn điện thoại của Đồng Nhan, mắt nhìn nhà vệ sinh công cộng
cách đó không xa, khóe miệng chậm rãi vẽ ra đường cong kì dị, giọng nói
âm ấm nhàn nhạt nhẹ nhàng khạc ra: "Cô ấy đang trong nhà vệ sinh, nếu
không hiện tại tôi đi tìm cô ấy tới nghe?"
Tiếu Thâm nghe giọng
nói kia, tâm tình hưng phấn ban đầu, nhất thời giống như một chậu nước
lạnh lớn rớt xuống đầu, lại bị gió lạnh thổi, thật lạnh thật lạnh , cảm
xúc gì cũng không có.
"Sao mày đi cùng với cô ấy!" Gần như cắn răng nghiến lợi.
Phí Gia Nam cảm thấy, nếu như Tiếu Thâm thật sự ở trước mặt, đánh một quyền cũng không đủ để anh ta giải hận!
Nghĩ tới đây hắn liền khó nén tâm tình tốt.
"Không có gì, đúng rồi, mới vừa mày nói cái gì? Muốn ăn mừng?" Bây giờ Tiếu Thâm
hoàn toàn không quan tâm bản thân nói cái gì, chỉ có một ý niệm, làm sao Đồng Nhan lại đi cùng với hắn, còn nhận điện thoại của cô!
Trong đầu không muốn nghĩ như vậy, nhưng hình ảnh Đồng Nhan và Phí Gia Nam
cùng ở chung một phòng luôn không khống chế được xuất hiện trong đầu của anh, làm sao cũng không xua đi được.
Phí Gia Nam ghê tởm, anh nhất định phải dạy dỗ cô!
Cười chúm chím mắt liếc thấy bóng dáng nho nhỏ đi tới đây, tùy tiện hướng về phía điện thoại nói một câu: "Cô ấy đi ra, anh chờ chút." Nói xong Phí
Gia Nam cũng đưa di động ra.
"Điện thoại của Tiếu Thâm."
Đồng Nhan sững sờ, nhìn điện thoại di động của bản thân được Phí Gia Nam cầm trong tay, cô ghét nhất là người khác nhận điện thoại của cô, nhưng
trên mặt không làm ra biểu hiện gì.
"A, cám ơn, này, Tiếu Thâm? Vẫn còn chứ? Uy? Kỳ quái, sao lại cúp!"
☆, Chương 95: Đồng Nhan gặp chuyện không may
"Tiếu Thâm? Em đã trở về!" Đồng Nhan cất túi xong, đổi giầy vào nhà.
Phòng khách cực kỳ an tĩnh, giống như không có ai, Đồng Nhan kín đáo, đi đâu?
"Đồng Đồng? Bảo bối? Đi đâu rồi!"
Trong nhà trống rỗng chỉ còn lại giọng nói của Đồng Nhan, thật kỳ quái, to to nhỏ nhỏ đều không ở đây.
Đợi thời gian rất lâu, bên ngoài trời bắt đầu tối. .
Đồng Nhan định mua đồ ăn bên ngoài về chờ hai người trở lại ăn cơm tối, ai ngờ chờ mãi vẫn không thấy trở về.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn dần dần sáng lên, sắc trời càng ngày càng mờ.
Đồng Nhan tựa vào trên ghế sa lon ngủ, hai người này vẫn chưa trở lại.
Trong nhà Lãnh Tiêu, nhìn trong nhà trống rỗng xuất hiện ba Đại Bảo Bối,
huyệt Thái Dương đập thình thịch, đứng ở trước cửa chân không biết đặt
hướng nào, kia đều là kiệt tác của Đồng Đồng và Tiểu Yêu còn có đại bảo
bối.
Bất đắc dĩ liền vuốt tay, ném cặp công văn trong tay đôi tay chống nạnh: "Tôi nói, hôm nay lại diễn tuồng gì?"
Không duyên cớ xuất hiện tại nhà anh, ngộ nhỡ nhà anh muốn cất giấu một cô gái thì sao!
Tiếu Thâm lười biếng vùi ở trên sô pha nhìn con trai và Tiểu Yêu chơi không
biết chán, yên lặng dung túng này hai Hỗn Thế Ma Vương, đối với nhà
Lãnh Tiêu một mảnh hỗn độn lại làm như không thấy, chỉ chuyên chú nhìn
con mình.
Nói thật, đột nhiên con trai tới, cuộc sống trước kia
chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của con trai và mẹ của nó, vừa mới bắt
đầu chỉ là ngoài ý muốn, không muốn thừa nhận, sau lại hoàn toàn bất đắc dĩ kết hôn, dần dần thói quen có hai mẹ con tồn tại, đến bây giờ. . . . . .
Yêu!
Hình như là yêu?
Không biết, dáng dấp anh lớn như vậy cũng không biết yêu là tư vị gì.
Khi còn bé cảm thấy ông nội yêu anh, sau lại dần dần lớn lên mới phát hiện, người lớn và anh nghĩ không giống nhau, cho nên ann mới sẽ chọn rời nhà đầu quân, sau lại đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ ngoài ý muốn gặp Đồng
Nhan, lại bị người vu hãm, trừ quân chức, trở lại làm thương nhân, dần
dần cũng học được gian trá.
Nhưng anh vẫn luôn là người chân
thật, mặc kệ xem ai không vừa mắt, không vừa mắt chính là không vừa mắt, chưa bao giờ sẽ giả vờ hoà đồng với người khác, trực tiếp một cái tát
đập chết họ.
Bên ngoài đánh giá rằng, đại thiêua gia nhà họ Tiếu
cương quyết bướng bỉnh, nhưng chỉ có chính anh biết, cho tới nay bản
thân muốn cái gì.
Sau lại kết hôn, cuộc sống sau khi cưới làm anh cảm thấy hưởng thụ khó có được, b