
lòng suy nghĩ, lập tức giới thiệu một lần hai người với khách.
Không nghĩ tới khách trong bữa tiệc lần này không chỉ là nước Mĩ, Canada, Columbia còn có rất nhiều người châu Nam Bắc Mỹ cũng đến tham dự, hơn nữa đa số người tới đều là người trong Hắc bang, xem ra Viêm Hạo Thừa đã không kịp chờ đợi muốn phát triển thế lực của mình.
Đúng lúc này, một già một trẻ đột nhiên xuất hiện ở cửa, lão già ước chừng hơn sáu mươi tuổi, mặt đỏ lừ lừ, tóc ngắn trên trán mặc dù đã không có mấy sợi màu đen, bước đi lại tràn đầy uy nghiêm. Người thanh niên bên cạnh có gương mặt lãnh khốc, cặp mắt u ám không ngừng lướt qua người ở trong, phàm là bị anh ta nhìn chằm chằm đến bất luận có phát hiện hay không, cũng không khỏi tự rụt cổ một cái.
"Vì sao bọn họ lại tới?" Tina vẫn còn ở cửa, cau mày hỏi Lãnh Triệt bên cạnh, hai người này không thể đối phó với anh Tước, Viêm Hạo Thừa quả nhiên không yên lòng.
Mặc dù Viêm bang là bang phái cấp thế giới, nhưng đỉnh cao thực sự là huyết thống gốc Hoa, đây cũng là một trong những quy định của gia tộc họ Viêm, mà lão già vừa vào, chính là nhân vật hết sức quan trọng trong Viêm bang, Đường Nghiêu, Văn Tĩnh, Tiêu Vọng Hải cùng Trần Tung được coi là Tứ đại trưởng lão của Viêm bang.
Tiêu Vọng Hải không quan tâm đến chuyện trong bang phái, Trần Tung đáng tin cậy phục tùng Viêm Lệnh Thiên, cũng không có uy hiếp đối với những khác người, chỉ có Văn Tĩnh và Đường Nghiêu, một ủng hộ Viêm Dạ Tước, một ủng hộ Viêm Hạo Thừa, năm đó Viêm bang chọn người nói chuyện kế tiếp nhiệm, hai người ủng hộ phe mình, cuối cùng trực tiếp động thủ, nếu như không phải là Viêm Lệnh Thiên phản ứng nhanh, sợ rằng lúc ấy Viêm bang sẽ tổn thương nặng nề.
Sau Viêm Dạ Tước ngồi lên vị trí người nói chuyện, Đường Nghiêu càng chống đối anh ở mọi phương diện, bằng không vài năm nay, anh đã sớm tiếp quản thế lực Viêm bang.
Người thanh niên bên cạnh, chính là con trai độc nhất Đường Ngự Phong của Đường Nghiêu, khát máu thô bạo, anh ta là người duy nhất có thể đấu ngang tay với Viêm Thế Kiêu, đan phương độc đấu, dù Viêm Dạ Tước cũng không phải là đối thủ.
Hai người kia đột ngột xuất hiện, hiển nhiên là đã chuẩn bị ở phe Viêm Hạo Thừa.
Lãnh Triệt nhíu mày không sao cả, tùy ý nói: "Đây là chuyện của nhà họ Viêm, cũng không có quan hệ gì tới chúng ta, tối hôm nay chúng ta chỉ cần uống rượu xem kịch vui là được." Nói qua bưng ly rượu lên giơ giơ hướng Tina.
"Làm sao anh có thể như vậy chứ?" Tina đoạt lấy ly đặt lên bàn, chống eo thon nhỏ, thở phì phò nói: "Anh Tước là. . . . . . anh tôi đấy, Trình Du Nhiên lại là bạn anh, hai người này và Viêm Hạo Thừa rõ ràng là không có ý tốt, chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp anh ấy mới được."
"Đại tiểu thư, em váng đầu hả?" Lãnh Triệt tiện tay nắm một ly rượu, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị: "Viêm Dạ Tước là ai, sáu năm trước không có ai có thể lật đổ, hiện tại thực lực trên tay anh ta tăng không biết bao nhiêu lần, mặc dù Viêm Hạo Thừa có năng lực rất mạnh, nhưng ở trước mặt anh ta cũng không đáng kể."
"Hơn nữa" Nắm một ly rượu nữa, nhét vào trên tay Tina, cụng cụng ly nói: "Đừng quên trước lúc tới Cố lão tiên sinh đã dặn dò, nhân vật chính của hôm nay cũng không phải là chúng ta."
"Coi như anh giải thích đúng." Tina liếc anh ta một cái, quả thật mình có phần lỗ mãng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, khuôn mặt hơi cáu cười lên.
"Ông Đường, tôi còn tưởng rằng ông sẽ trễ chứ, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đến." Có Đường Nghiêu tới đây, trong lòng Viêm Hạo Thừa bình tĩnh, nhiệt tình cười nghênh đón, nói: "Còn có người anh em Ngự Phong, đã lâu không thấy lại tráng kiện hơn rất nhiều, chỉ sợ ngay cả em ba ủa tôi cũng không phải là đối thủ."
Thân là thuộc hạ, Đường Ngự Phong lập tức trầm giọng nói: "Ngự Phong ra mắt thiếu gia."
"Sao Ngự Phong còn khách sáo như vậy." Viêm Hạo Thừa đi lên ôm bả vai Đường Ngự Phong, nói: "Ông Đường là trưởng bối của tôi, chúng ta cứ gọi nhau là anh em, về sau thấy tôi gọi anh là được."
Đường Nghiêu thấy thiếu gia nói chuyện vẫn giọt nước không lọt, biết mình ban đầu không có nhìn lầm người, cười cười ha ha nói: "Thôi, tính Ngự Phong chính là như vậy, chuyện nó nhận định làm sao cũng không đổi được, cậu không nên ép nó, trong nội tâm hiểu rõ ràng là tốt rồi."
"Ông Đường nói đúng lắm." Viêm Hạo Thừa cũng không kiên trì, lôi kéo Đường Ngự Phong nói: "Đi, trước uống hai chén với tôi, bắt được anh một lần cũng không dễ dàng."
Hai người có thể hài hòa như thế, chính là kỳ vọng của Đường Nghiêu, quay đầu tìm tòi trong đám người, thấy Viêm Dạ Tước cũng đến, giật giật khóe miệng, lộ ra nụ cười lạnh.
Thấy Đường Nghiêu xuất hiện, Lâm cảm thấy đến đến lúc nói rõ ràng sự vịêc, nói khẽ với Viêm Dạ Tước: "Tước, hôm nay bọn họ có thể sẽ gây bất lợi cho anh, ngày hôm qua không biết Đường Nghiêu nói gì với gia chủ, hôm nay khi tôi tới, gia chủ phân phó, mặc kệ Viêm Hạo Thừa nói gì, gia tộc Hoắc Bối Nhĩ chúng tôi đều phải ủng hộ, cho nên --"
Viêm Dạ Tước ngẩng đầu liếc nhìn, thấy lúc Lâm nói chuyện trên mặt cũng không có làm bộ, nhìn dáng dấp quả thật có chút làm khó, mặ