
ội hướng về phía thuộc hạ phân phó: "Không cần lo nhiều như vậy, trực
tiếp nằm trên mặt đất xạ kích, mặc kệ sống chết."
Pằng pằng --
Tiếng súng liên tục truyền đến, trong đêm đen lóe ra ngọn lửa quỷ dị,
nhưng lửa này cũng không phải xuất hiện trong rừng cây, mà truyền tới từ lều, cùng lúc đó, mười cái đèn pha đột nhiên lóe sáng, chiếu sáng cả
rừng cây nhỏ.
Dưới ánh sáng, Tần Tử Duệ cười tà mị: "Vạn Nhã Cầm, không ngờ tôi còn có chút xem thường cô." Anh ta không ngờ Vạn Nhã Cầm sẽ lớn gan như vậy,
chờ lúc phát hiện thì Vạn Nhã Cầm đã hạ lệnh nổ súng, cũng may kịp nếu
không coi như Trình Du Nhiên bị Bôn Lang bảo vệ ở phía dưới, nhất định
sẽ bị đạn bắn trúng.
Trong rừng cây, bên cạnh Vạn Nhã Cầm đã không còn một kẻ sống, cho dù là trong đêm tối, thương pháp của Tần Tử Duệ cũng tương đối chính xác, vì
không để cho Trình Du Nhiên bị thương, những người này cũng không thể
lưu lại.
Vạn Nhã Cầm bị tình huống mới vừa trải qua dọa cho sợ ngây người, không
ngờ kế hoạch bị Bôn Lang phá hư không nói, Tần Tử Duệ lại dám giết chết
người của cô ta, không biết mới vừa rồi là không có bắn trúng, hay là cố ý giữ lại không giết cô ta, chỉ là khả năng thứ hai hiển nhiên tương
đối lớn.
Mi cưỡng nuốt ngụm nước miếng xuống để cho mình trấn định lại, Vạn Nhã
Cầm mới mở miệng hỏi: "Tần Tử Duệ, anh là do tôi bỏ tiền thuê tới, lại
dám nổ súng với thuộc hạ của tôi?"
Tần Tử Duệ cười ha hả: "Trước kia nghe nói chị em nhà họ Vạn đổi trắng
thay đen, hôm nay coi như tôi thấy được, tôi lại muốn hỏi Vạn tiểu thư
một chút, nửa đêm canh ba không ngủ, cô chạy vào trong rừng cây làm gì?"
Vạn Nhã Cầm hừ lạnh một tiếng: "Tôi không yên tâm về họ, đặc biệt dẫn
người ra ngoài giám sát, mới vừa rồi anh cũng thấy đấy, là cô ta muốn
chạy trốn, tôi ra lệnh nổ súng, cái này thì có vấn đề gì, hay là nói Tần Tử Duệ anh cùng một giuộc với họ?" Việc đã đến nước này, Vạn Nhã Cầm
trực tiếp đem chuyện trốn chạy và bản thân bỏ qua một bên, dù sao mới
vừa rồi xuống tay hạ thuốc mê thuộc hạ của Tần Tử Duệ chính là những
người đều bị giết, cũng không sợ lưu lại chứng cớ gì.
Đối với chất vấn của Vạn Nhã Cầm, Tần Tử Duệ nhún vai không sao cả: "Tôi còn tưởng rằng có kẻ địch muốn cướp đi mục tiêu nhiệm vụ của tôi từ
trong rừng cây, lúc này mới ra tay bắn chết người, không thể nghĩ đến là thuộc hạ của Vạn tiểu thư, nếu cô sớm nói với tôi một tiếng, cũng sẽ
không xuất hiện hiểu lầm này." Bây giờ còn chưa phải lúc vạch mặt với cô ta, Tần Tử Duệ cũng tiếp tục giả vờ hồ đồ.
Tên khốn kiếp này cố ý, Vạn Nhã Cầm tức giận cắn răng nghiến lợi, nếu
như không thấy rõ người của cô ta trong rừng cây, sao thương pháp chuẩn
như vậy, giết người của cô ta căn bản không có dùng phát súng thứ hai,
hơn nữa tại sao cô ta không bị bắn trúng?
Những thứ này cô ta chỉ có thể giấu ở trong lòng, tức giận hừ một tiếng, nói: "Đã có anh ở nơi này, tôi cũng an tâm."
Lúc này, Tần Vi đi tới nói: "Anh hai, bên dưới sườn núi có mấy anh em của chúng ta bị đánh thuốc mê, bây giờ đã tỉnh táo lại."
Tần Tử Duệ gật đầu một cái, thản nhiên nói: "May chỉ bị thuốc mê làm
ngất, nếu như đổ máu, chúng ta cũng chỉ có thể báo thù cho các anh em."
Vạn Nhã Cầm biết đây là đang uy hiếp mình không cần làm chuyện mờ ám,
cũng may nhờ trước đó cô ta sợ Tần Tử Duệ dẫn tới máu tanh, mới lựa chọn phương thức mê ngất, bằng không nói không chừng Tần Tử Duệ sẽ làm ra
chuyện gì đó, dù sao những người tham dự hành động mới vừa rồi đều đã bị bắn chết.
Hừ lạnh một tiếng, Vạn Nhã Cầm không hề đáp lời, nhanh chóng chui vào lều của mình.
Trên đất, bông tuyết vốn trắng noãn bị nhuộm thành đỏ ngầu, mới vừa rồi
mặc dù Bôn Lang phản ứng kịp thời, nhưng người chung quy không nhanh hơn đạn, vừa đỡ Trình Du Nhiên, viên đạn kia liền xuyên qua bụng của anh
ta, mặc dù cũng không trí mạng, nhưng cũng chảy ra lượng máu tươi lớn.
Tần Tử Duệ cười cười đùa giỡn: "Có Vua y ở chỗ này, sợ rằng không cần tôi phải tìm bác sỹ cho anh chứ?"
Trình Du Nhiên trừng mắt liếc anh ta một cái, đỡ Bôn Lang nhanh chóng đi vào trong lều, mỗi lều đều chuẩn bị hộp cấp cứu, vết thương cần lập tức xử lý.
Nhìn máu mình nhỏ từng giọt lớn rơi trên mặt đất, Bôn Lang nhe răng trợn mắt: "Chị dâu, nhanh cứu mạng, nếu không lấy đạn ra máu của em sẽ chảy
khô."
"Đừng nói chuyện, nói chuyện càng khiến máu chảy nhanh hơn." Trình Du
Nhiên quát một tiếng, nhanh chóng lấy hộp cấp cứu tới, Tiểu Nặc vội đưa
dao giải phẫu, lúc này một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền tới: "Cô có chứng nhận chưa?"
Ách, giống như quên bên cạnh còn có một người, Trình Du Nhiên vừa muốn
tiến vào trạng thái liền bị giọng nói này cắt đứt, dao giải phẫu sững sờ dừng ở trước vết thương của Bôn Lang, bất kỳ người nào khác cô đều có
thể không thèm để ý, cố tình trước mắt người này thì không được, cô quả
thật không có chứng nhận, hơn nữa bác sỹ Lưu vừa lúc chính là người phụ
trách thi cử của cô, làm giải phẫu cho người ta ở trước mặt cô ta, hậu
quả sẽ rất nghiêm trọng.
Người khác có thể đợi, Bôn Lang không đợi nổi nữa, tiếp tục như vậy nữa
tuy rằng cũng khô