
trận gió nhẹ thổi qua là có thể làm hắn ho khan vài tiếng.
. . . Người như vậy có thể cứu chữa Tiêu Nhã Nhã sao? Trong nguyên tác Giải An Quân chỉ được nhắc tới tên, một lần lên sân khấu duy nhất cũng chỉ là giao quyền quản lý căn cứ cho Y Ninh ở kết cục, sau đó đi ở ẩn cùng một cô gái.
Cô gái này hiện tại đang đứng bên cạnh hắn, là một cô gái tầm bằng tuổi Y Ninh, diện mạo tuy không xinh đẹp như Y Ninh, nhưng rất thanh nhã, mặc chiếc váy màu trà, khí chất bình ổn như mưa nhỏ tháng năm ở Giang Nam.
"Xin chào, Giải thống đốc." Tiêu Trà nhiệt tình bắt tay với Giải An Quân, hai tay luôn đặt ở sau người của Giải An Quân vươn ra bắt tay với hắn, ở giữa cách một tầng găng tay màu trắng.
"Thân thể của tôi không tốt lắm, thứ lỗi." Giải An Quân nói khẽ giải thích, diện mạo tinh tế làn da trắng nõn, giống như bước ra từ trong tranh, "Vị này là Nhạc Đào Lương, là tiểu muội của tôi." Hắn dịu dàng nhìn thiếu nữ kia, "Tiểu Nhạc, chào Tiêu phó thống đốc đi."
Nhạc Đào Lương nhu thuận nhìn về phía Tiêu Trà: "Chào Tiêu phó thống đốc."
Tiêu Trà cười ôn hòa: "Nhạc tiểu thư không cần đa lễ, tôi cũng không biết Giải thống đốc còn có một muội muội?"
Giải An Quân chua xót nhếch môi: "Không, Tiểu Nhạc không phải em gái ruột của tôi, em ấy là một trong những đứa nhỏ mà tôi thu dưỡng lúc trẻ, bọn họ chỉ nhỏ hơn tôi mấy tuổi, cho nên đều gọi tôi là đại ca."
"Đại ca?" Một giọng nói lạnh như băng với ý vị sâu xa bỗng chen vào, nhấn mạnh hai chữ này.
Giải An Quân phân chút sự chú ý đến người hắn cố gắng xem nhẹ nhưng lại không có cách nào làm bộ như không nhìn thấy, ánh mắt lóe lên một chút, chớp mắt lại, thân thể hơi giật giật, Nhạc Đào Lương bên cạnh lập tức đỡ hắn.
"Anh không sao." Giải An Quân trấn an vỗ vỗ tay Nhạc Đào Lương, gật đầu với người vừa nói chen vào - cũng là Z.
Z đứng cách đó không xa, ánh mắt dừng ở trên người Giải An Quân khiến hắn co người một chút, giống như Z là sát thủ vô cùng đáng sợ, tùy thời đều muốn lấy mạng hắn.
Vương Hiểu Thư im lặng nhìn hết thảy, trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, đứng ở bên cạnh Z.
"Không tốt rồi!" Binh lính Nguyên Tử vọt vào phòng khách có bầu không khí kì lạ, chật vật cao giọng báo, "Không tốt rồi! Báo cáo phó thống đốc bang, zombie ở khu khảo sát lại dị biến, hơn nữa số lượng đang gia tăng liên tục! Binh lính thủ vệ sắp không chống đỡ được!" "Cái gì?" Tiêu Trà vô cùng khiếp sợ, chần chừ một lát rồi rời đi, đi được nửa đường thì dừng lại, quay đầu xấu hổ và bất đắc dĩ nhìn Z, kiên trì nói, "Nếu Trương tiến sĩ không có việc gì quan trọng, có thể. . ."
"Không thể." Z vô tình đánh gãy lời nói của hắn, "Căn cứ vào tính toán và điều tra khoa học của tôi, tốc độ công kích của zombie sau khi biến dị là khoảng 6m/s, theo định lý động lượng thì F = 2kg*(6m/s)/(10ms) = 1.2kN, dựa theo lực độ của loại công kích này, anh cảm thấy có thể dùng hết biện pháp để ngăn cản sao? Còn chưa nói hiện tại chúng biến dị cả về tốc độ, có lẽ anh đánh chết một đợt, làn sóng tiếp theo sẽ lại tới." Z ác liệt nhếch miệng, mắt kính lóe qua ánh sáng trí tuệ, hắn bất động ngồi trên ghế, hai chân đè lên nhau một cách thảnh thơi.
Tiêu Trà hơi hoảng hốt, không nghe rõ lời nói của hắn, Vương Hiểu Thư cũng mờ mịt nhìn hắn, Z không kiên nhẫn giải thích: "Nói đơn giản chính là mỗi 10ms sẽ có một người thể trọng như Tiêu phó thống đốc áp đảo và cắn xé nhóm binh lính của anh, tôi nói như vậy đã rõ chưa?"
Người ở đây ngoại trừ Giải An Quân và Nhạc Đào Lương đều bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, Z khinh thường lườm Giải An Quân, Giải An Quân rời mắt không đối diện với hắn, trong đầu hiện lên cảnh tượng ác mộng trong ban đêm mười mấy năm trước.
Hết thảy giống như mới xảy ra hôm qua, hắn vẫn nhớ rõ ràng, chính mình hấp hối cứu Nhạc Đào Lương bị áp dưới thi thể, đồng dạng mệnh không lâu khỏi sự giết hại tàn nhẫn khủng bố của Z.
Một hồi giết hại này là chứng minh cho sự rời đi của Z, là tai họa có tính hủy diệt với phòng thí nghiệm, là tận thế của thể thí nghiệm thất bại như bọn họ, ngoại trừ hắn và Nhạc Đào Lương, không một ai còn sống sót.
Nếu không phải lúc đó hắn và Nhạc Đào Lương bị thi thể ngăn trở, gắng gượng vượt qua màn lửa đang bốc cháy điên cuồng, hiện tại bọn họ cũng đã mất đi sinh mệnh.
Hắn không hề muốn nhớ lại chuyện cũ, điều này khiến cho thân thể vì thí nghiệm thất bại mà hoàn toàn mất đi hệ thống miễn dịch của hắn càng thêm yếu ớt, khiến Nhạc Đào Lương tuổi trẻ vì sợ hãi quá độ mà mất đi trí nhớ. . . Thế nhưng hắn vẫn tới đây, gặp được người hắn vốn cho rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa cũng tuyệt đối không muốn gặp lại.
Trước đó nghe thấy tin tức Y Ninh truyền tới liền cảm thấy người này không đơn giản, nhưng Giải An Quân không hề ngờ rằng, người không có chút tình cảm nào trong ấn tượng của hắn sẽ thích một cô gái, còn vì cô gái này mà thay đổi nhiều như vậy, làm những chuyện hắn vốn khinh thường.
Tuy rằng Tiêu Trà rất nóng vội, nhưng trong tình huống nguy hiểm không có biện pháp giải quyết, dù hắn nôn nóng cũng vô dụng. Hắn quay lại, về chỗ ngồi trong phòng họp, hai tay