
ề nhà, anh tự nhốt mình trong phòng đọc sách. Đến giờ cơm chiều rồi vẫn không thấy anh ra, cô mới lên lầu gọi: “Anh Vũ?” Anh ấy mà cũng biết ngẩn người à? Ngay cả cô bước vào mà cũng không phát hiện sao?
Hạ Tĩnh đến gần, phát hiện ra anh đang nhìn chằm chằm sợi dây cầu an trên cổ tay.
“Anh nhớ Tiểu Lương à?”
“Tĩnh.” Hạ Vũ giật mình phản ứng lại: “Em vào lúc nào thế?”
“Em có gõ cửa rồi.” Hạ Tĩnh bĩu cái môi xinh xắn, dáng vẻ rất xinh đẹp, đáng yêu: “Nhưng anh có phát hiện đâu.” Cô đi lại gần, ghé vào bàn làm
việc, tay chống cằm, mở to hai mắt: “Anh Vũ, vừa rồi anh đang nhớ Tiểu
Lương hả?!”
Hạ Vũ trầm mặc.
“Không phủ nhận tức là thừa nhận
đấy nhé.” Hạ Tĩnh gật gật đầu, tự biên tự diễn: “Thật ra, em cũng rất
nhớ Tiểu Lương!” Năm đó, hai người là bạn rất thân, rốt cuộc không biết
xảy ra chuyện gì, mà Tiểu Lương không nói không rằng, xin nghỉ học, rồi
cũng không một lời từ biệt, biến mất tích luôn.
Lúc đó cô có nhờ
anh Vũ giúp cô tìm, nhưng anh Vũ vô lại kia lại không thèm giúp. Đã bao
nhiêu năm rồi, không biết giờ Tiểu Lương sống thế nào.
“Anh Vũ,
theo anh, liệu có khi nào bây giờ Tiểu Lương đã lập gia đình, có con rồi không?!” Hạ Tĩnh không hiểu tâm tư Hạ Vũ lúc này đang vô cùng rối loạn, tùy ý suy đoán: “Tiểu Lương tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều
người thích cô ấy, muốn cưới cô ấy về, sau đó sinh…”
“Sẽ không đâu!”
Hạ Vũ đột nhiên lên tiếng, ngắt đứt suy đoán của cô, khiến Hạ Tĩnh hoảng sợ.
“Anh Vũ, anh… anh làm em sợ đấy, anh…” Hạ Tĩnh phàn nàn, nhưng vừa
ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Hạ Vũ, cô liền sợ hãi vọt sang một bên, nuốt hết những lời phàn nàn đang định nói xuống: “Hung dữ gì chứ,
không thèm nói chuyện với anh nữa…” Nói xong, cô xoay người định rời
khỏi phòng đọc sách, tiếng Hạ Vũ gọi to ở phía sau làm cô dừng lại:
“Tĩnh……”
“Có chuyện gì!” Hung dữ với cô, thì cô cũng chẳng thèm nói chuyện tử tế đâu.
“Lương… Tiểu Lương……”
“Tiểu Lương làm sao?” Vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến Kỷ Lương,
Hạ Tĩnh lập tức ném hết cả những bất mãn vừa rồi ra sau lưng, vội quay
lại dùng ánh mắt trông mong nhìn anh, hy vọng anh có thể cung cấp cho cô tin tức về người bạn tốt này.
“Anh… Hôm nay anh gặp Tiểu Lương!”
Rốt cuộc, anh vẫn nói ra.
Hôm nay Kỷ Tiểu Lương thật sự có vấn đề!
Kỷ Duệ nhìn căn phòng được quét dọn sạch sẽ, rồi lại nhìn lên bữa tối cực kỳ phong phú trên bàn
ăn, trong đầu thầm nghĩ, mẹ cậu hôm nay chắc chắn có chuyện gì đó.
Mỗi khi Kỷ Tiểu Lương gặp chuyện, cô luôn làm ra vẻ mạnh mẽ như không
có gì xảy ra, cười còn xán lạn hơn bình thường, giọng nói cũng cao hơn
bình thường, nhanh hơn bình thường, nhiều hơn bình thường. Động tác cũng khoa trương hơn bình thường, ví dụ như thế này:
“Kỷ Tiểu Lương…”
“Ôi chao… anh Duệ! Sao thế?!” Giọng cao lên ba cấp, tâm tình có vẻ rất nghiêm trọng.
“Mẹ làm sao thế?”
“Sao? Mẹ anh thì có thể có chuyện gì chứ?” Cô cười: “Mẹ anh là ai nào?
Cả hai giới hắc bạch cũng đều phải nể mặt cảnh sát Kỷ vĩ đại mẹ đây vài
phần, ai dám làm gì mẹ nào? Anh Duệ, anh đừng nghĩ lung tung, cho tới
bây giờ, chỉ có mẹ làm gì người ta, chứ không ai có thể làm gì mẹ được.”
Hừ!
Trong lòng Kỷ Duệ khẽ khinh bỉ thở dài. Trong nhà chỉ có
mỗi hai mẹ con, mẹ bày ra cái vẻ mặt ‘tôi rất vui vẻ, tôi không có vấn
đề gì’ kia cho ai xem?
Hơn nữa, động tác lại còn xấu xí như vậy, khán giả duy nhất là cậu đây cũng không có lòng dạ nào mà xem tiếp nữa!
Kỷ Duệ đứng dậy, đi vào trong bếp, lấy một chai bia trong tủ lạnh ra, đặt trước mặt cô: “Mẹ uống đi!”
Kỷ Lương nhìn chai bia, rồi lại nhìn con trai, không nói được câu nào,
bật nắp chai, mạnh mẽ há to mồm tu một hơi dài rồi mới thở ra. Cô nhìn
cậu con trai đang bình tĩnh ăn cơm một lát rồi mới ngượng ngùng mở
miệng: “Anh Duệ?”
“Dạ?”
“Đồ ăn tối nay có ngon không?”
“Mẹ muốn nghe con nói thật à?” Kỷ Duệ nhướng mày nhìn cô một cái.
“Duệ ái khanh cứ việc bẩm báo chi tiết, bản vương sẽ rộng lòng tha thứ, không trách tội ngươi.” Cô vung tay làm ra điệu bộ của bậc quân vương.
“Món này…” Chiếc đũa khoanh khoanh một vòng, rồi chỉ vào món thịt kho
tàu gần đó: “Hơi quá lửa, thịt hơi dai!” Cổ tay lại chuyển động, chỉ
sang món cá hấp: “Món này, thiếu gừng, nên hơi tanh!” Chiếc đũa tiếp tục chuyển động, không thèm để ý sắc mặt đen thui của vị quân vương kia:
“Còn canh ấy mà…”
“Sao sao?” Cô uống một ngụm bia lớn, để áp chế cơn giận. Phải bình tĩnh, phải để con tự do ngôn luận.
“Quá nhiều mì chính!” Anh trai nhỏ kia uống một ngụm canh, rồi đánh
giá. Sau đó, chỉ vào món cuối cùng trên bàn ăn: “Lại còn món rau này
nữa…”
“Rau mà cũng có vấn đề à!!!” Cô cảm thấy đây là món cô vừa lòng nhất!
“Có!” Cậu khẳng định gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Trình bày xấu quá!”
**! Còn chê cách trình bày nữa! Kỷ Lương đặt cộp chai bia xuống bàn.
“… Tên nhóc kia! Con đừng có quá đáng!” Cô nổi giận: “Cách trình bày
thì có vấn đề gì chứ?!” Không phải chỉ là một món ăn thôi sao, xào như
vậy là ngon rồi, đặt trên cái đĩa đẹp thế kia còn gì nữa, cô cảm thấy
như vậy là quá ổn!
“Nhìn