
bị vỡ tan tành vậy.
Có chuyện!
Kỷ Lương gọi điện thoại cho Hạ Tĩnh, nghe thấy tiếng báo tắt máy, nên
cô chuyển sang gọi cho Hạ Vũ. Tiếng chuông di động reo vang kéo cô đến
trước cửa phòng Hạ Vũ. Do dự một lúc lâu, lần đầu tiên cô xoay tròn tay
nắm, mở cửa bước vào. Trong ánh sáng lờ mờ, cả người anh đầy mùi rượu
nằm trên chiếc giường lớn giữa phòng…
Ma xui quỷ khiến thế nào lại làm cô bước vào, đi tới bên cạnh anh, nhẹ nhàng lay anh dậy…
Có lẽ, vào cái giây phút anh say khướt lơ mơ tỉnh dậy kia, thì chính cô đã bị căn phòng đầy mùi rượu làm tinh thần mê muội, nên mới lạc trong
ánh mắt mơ màng của anh, vì cô say đến mơ hồ, nên mới quên đẩy anh ra
khi anh ôm lấy cô, ngược lại, còn đưa tay ôm chặt anh… che đi đôi môi
anh, ngốc nghếch dâng lên nụ hôn đầu đời của mình, đốt lên ngọn lửa dục
vọng không nên có ấy… thiêu huỷ hết đi lý trí và sự rụt rè của cô, khiến anh khắc sâu vào mạng sống của mình, dâng cho anh trọn vẹn những gì cô
có…
Cô ảo tưởng rằng chuyện xảy ra sẽ trở thành bước ngoặt, ảo tưởng rằng mình sẽ có thể trao cho anh tình yêu đẹp nhất!
Cuối cùng lại thua cả gốc lẫn ngọn!
“Anh Duệ!” Kỷ Lương dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu con trai: “Mẹ không hối hận vì hành động điên cuồng của năm đó…” Cho dù vì hành động đó, mà lật ngược cả quỹ đạo cuộc sống của cô, làm cho cô phải bắt đầu lại tất cả:
“Vì có anh đấy.”
Kỷ Duệ nắm chặt bàn tay thô ráp không giống phụ nữ của cô: “Vì mẹ quá ngốc nghếch!”
“Đúng vậy… Trên thế gian này, chỉ có anh Duệ nhà ta là thông minh nhất!” Kỷ Lương cười trêu cậu, sau đó lại trầm lặng.
Kỷ Duệ biết câu tiếp theo cô nói mới là trọng điểm của tất cả mọi
chuyện, nên cũng không thúc giục cô, chỉ im lặng chờ cô chuẩn bị tâm lý
kỹ càng.
Một lúc lâu sau, khi Kỷ Lương đã uống xong chai bia thứ
năm, hai mắt trở nên mơ mơ màng màng, chai bia trong tay rơi xuống đất,
lâu đến mức mà Kỷ Duệ nghĩ cô đã ngủ quên trong quá khứ rồi, thì cậu
nghe thấy cô nói:
“Bọn họ… không phải là anh em ruột… anh ta… vẫn luôn thích Tiểu Tĩnh…”
Kết quả của một đêm say rượu chính là choáng váng đầu óc, cố gắng vài
lần cũng không thể nhấc đầu ra khỏi gối được. Lần thứ tư cô định chui
mình vào núi gối kia, thì chiếc chăn mỏng trên người bỗng bị lật ra, hơi lạnh tràn vào khiến cô co rúm người lại, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một
chút, cơn đau đầu cũng rõ ràng hơn một chút.
“Kỷ Tiểu Lương,
theo giờ Bắc Kinh thì bây giờ là 7 giờ 36 phút 42 giây. Nếu mẹ không rời giường, thì trừ hai bản báo cáo và kiểm điểm ngày hôm qua, mẹ sẽ phải
viết thêm cả một bản kiểm điểm vì việc đi làm muộn nữa đấy…”
Kỷ Duệ còn chưa nói dứt lời thì người nằm trên giường đã như nhảy dựng lên,
thất tha thất thểu bước xuống giường đi về phía phòng tắm.
Mười lăm phút sau, Kỷ Lương một tay cầm bữa sáng đã được con trai chuẩn bị sẵn,
một tay kéo con trai lại, hôn vào mặt cậu một cái: “Anh Duệ, mẹ đi nhé.
Mẹ yêu anh!”
“Mẹ chờ một chút, vẫn còn kịp mà…” Còn chưa dứt lời
thì đã thấy đuôi xe của Kỷ Tiểu Lương rời đi. Kỷ Duệ nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra, tìm tìm một lúc, chọn một dãy số rồi bấm nút gọi.
Đường dây được thông trong giây lát, Kỷ Duệ đáng yêu lên tiếng: “Anh
Dịch, em là Tiểu Duệ đây!”
“**!”
Bên đầu bên kia, Tần Dịch
trực tiếp ngã thẳng từ trên ghế xuống đất, không để ý đến ánh mắt kinh
ngạc của đồng nghiệp, cậu vội vàng cầm điện thoại đi vào toilet: “Anh
Duệ của tôi ơi, mới sáng sớm, anh đừng doạ tôi thế, làm tôi sợ.”
“Có phải hôm qua có ai mới chuyển đến Cục Cảnh sát của các anh không?”
Kỷ Duệ quay về phòng, ngồi vào trước máy tính, chỉ trong chốc lát cậu đã tìm hiểu được tất cả mọi chuyện phát sinh ở Cục Cảnh sát ngày hôm qua
từ chỗ Tần Dịch. Cậu lại gọi một cuộc điện thoại đến trường, dễ dàng xin nghỉ được một ngày.
“Hạ Vũ.” Đây là nhân vật mấu chốt gây ra sự
khác thường của Kỷ Tiểu Lương ngày hôm qua. Kỷ Duệ mở máy tính, lách
cách bấm bàn phím một lúc, rồi nhập vào hai chữ ‘Hạ Vũ’.
Hạ Vũ là người thế nào?!
Kỷ Duệ cắn bánh mỳ, uống sữa, nhanh chóng đọc hết tư liệu về Hạ Vũ, rồi rút ra kết luận: ‘Hàng’ này không phải người!!! Bảo sao năm đó Kỷ Tiểu
Lương lại thua trong tay ‘hàng’ này!!!
Hạ Vũ, 28 tuổi, thượng tá.
18 tuổi gia nhập bộ đội đặc chủng. Nói cách khác, trước khi Kỷ Tiểu
Lương biết anh ta, thì anh ta đã là một quân nhân rồi. Kỷ Duệ thầm tính
toán, nhìn bản ghi chép quân công (*) được sắp xếp chi tiết trong tư
liệu về Hạ Vũ, trong lòng cậu cũng thầm tán thưởng, một danh sách quân
công dài như vậy, chỉ e là có người lăn lộn cả đời trong Quân đội cũng
không làm nổi. Xem ra, ánh mắt của Kỷ Tiểu Lương kia cũng không tệ lắm.
(*) Quân công: Công trạng trong Quân đội, khi thi hành nhiệm vụ, khi chiến đấu v.v…
Nhưng mà, một nhân tài như vậy, vì sao lại rời khỏi Quân đội chuyển
sang Cục Cảnh sát? Đây là câu hỏi mà Kỷ Duệ chưa tìm ra được lời giải
đáp. Ở thời đại này, một nhân tài như Hạ Vũ nếu ở trong Quân đội chắc
chắn là một tay súng siêu hạng. Nếu ở lại đó, việc trở thành Cục trưởng
chỉ là chuyện ngày một ngày hai, nhưng lại đột ngột rời khỏi đ