80s toys - Atari. I still have
Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327185

Bình chọn: 7.00/10/718 lượt.

nh vừa nói gì.

Hừ, cái con người này thật

đúng là, chó chê mèo lắm lông. Kỷ Lương lại thầm phỉ nhổ mình lần nữa,

năm đó đúng là nhỏ tuổi thiếu hiểu biết nên mới đi si mê con người này

mà.

Kỷ Lương ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn anh: “Cảnh sát Hạ yên tâm. Rồi anh sẽ thấy, tôi còn không muốn bất cứ ai biết chuyện

phát sinh giữa chúng ta năm đó hơn anh nhiều.” Nếu không phải nể mặt anh ta là cha của Kỷ Duệ, nể mặt anh ta đã cung cấp cho cô một con tinh

trùng không tồi, thì giờ cô đã trực tiếp đạp thẳng vào ‘trứng’ của anh

ta, xả hết mối hận năm đó rồi! Cô họ Kỷ, tên Lương, tự là tiểu nhân,

biệt danh là lưu manh, sở trường là ghi hận!!!

Nếu lúc này Hạ Vũ

biết được suy nghĩ trong đầu cô, thì có lẽ sẽ nhanh chân lùi lại ba

bước, bảo vệ cho thế hệ mai sau của mình rồi.

“Thật vui vì chúng ta lại có cùng suy nghĩ.” Kỷ Lương đột nhiên thu hồi bộ dạng nhe nanh múa

vuốt vừa rồi, lại ung dung, tao nhã cười khẽ, đưa tay ra: “Hy vọng chúng ta sẽ “hợp tác vui vẻ”, nước sông không phạm nước giếng, ngài cảnh sát

Hạ.” Thật quá tốt!

Hạ Vũ nghẹn lời, nhưng cũng ngại vì mình vừa lỡ

mồm, giờ cũng không còn mặt mũi mà nói gì nữa, đành phải nghiêm mặt vươn tay ra bắt tay cô: “Hợp tác vui vẻ, cảnh sát Kỷ!”

Khi hai bàn tay

chạm vào nhau, Hạ Vũ cảm nhận được bàn tay của Kỷ Lương thô ráp không

giống phụ nữ khác, trong lòng anh không hiểu sao lại nhói lên. Trong trí nhớ của anh, bàn tay kia không phải như vậy… Mà… giống như đêm đó, mềm

mại, nhẵn nhụi chạy trên người anh…

Chết tiệt!

Hạ Vũ chỉ cảm thấy đầu nóng lên. Xa cách hơn bảy năm, cơ thể anh vẫn chưa từng quên cảm giác của đêm hôm đó.

Bàn tay anh bất giác bóp mạnh hơn, Kỷ Lương nhíu mày, rút tay về: “Nếu

không có chuyện gì, thì tôi ra ngoài trước!” Đi vài bước, cô lại ngừng

lại, quyết định đâm cho gã đàn ông chết tiệt kia thêm một kích nữa:

“A… đúng rồi, mấy năm nay, có một câu tôi vẫn luôn muốn nói với anh.”

“Câu gì?” Anh đứng đằng sau, ngắm nhìn tấm lưng gầy mảnh khảnh của cô, khoác cảnh phục lên lại khiến cô có một vẻ đẹp mê hoặc.

“So với những người khác, thì kỹ thuật của anh… cũng không được tốt

lắm.” Nói xong, cô thoải mái xoay tay nắm cửa, bỏ của chạy lấy người.

So với những người khác, kỹ thuật của anh, cũng không được tốt lắm…

So với những người khác, kỹ thuật không được tốt lắm…

Kỹ thuật, không được tốt lắm…

So với? So với ai? Kỹ thuật, kỹ thuật gì?

Ba giây sau, Hạ Vũ mới ý thức được cô vừa ám chỉ điều gì, đầu nổ ầm lên, dục vọng vừa dâng lên bị huỷ diệt trong nháy mắt.

“Kỷ Lương, em nói…”

Cạch cạch!

Cô đóng cửa lại, tiện tay nhốt luôn anh ta đang phẫn nộ gào thét trong đó.

Lần đầu tiên đại thắng!

Kỷ Lương thở phào một hơi dài, cực kỳ hài lòng vì biểu hiện của mình!

Khoảng thời gian sau đó, Hạ Vũ quả nhiên làm theo đúng lời anh ta nói,

chỉ giải quyết công việc chung. Nhưng chính sự bình thường của hai người lại khiến mọi người xung quanh nhận ra vấn đề bất thường. Chỉ bằng cách xưng hô của Kỷ Lương đối với anh thôi là đủ nhận thấy rồi. Tất cả mọi

người trong Cục Cảnh sát đều biết, tính tình của Kỷ Lương rất không phân lớn nhỏ, bình thường gọi mọi người cũng rất tuỳ tiện. Những mỗi khi cô

gặp Hạ Vũ, sẽ luôn nói ra một câu mà khiến mọi người vừa nghe đã kinh

hãi, lạnh cả sống lưng: “Cảnh sát Hạ!”

“Buổi sáng tốt lành, cảnh

sát Hạ!” Giọng nói tươi sáng như ánh mặt trời ngoài kia, nhưng lại khiến các đồng nghiệp bất giác co rụt người lại.

Đến rồi, đến rồi!

Những người khác tự động giữ im lặng, quay về vị trí của mình, chọn một tư thế thoải mái bắt đầu xem trò vui.

“Ừ, buổi sáng tốt lành, cảnh sát Kỷ!” Giọng nói cứng rắn đủ để hạ không khí ấm áp mà Kỷ Lương vừa cố dùng giọng nói tươi sáng như ánh ban mai

kia tạo ra xuống tám độ. Hạ Vũ nhìn bữa sáng mà cô cầm theo, không kìm

được liền buột miệng hỏi: “Chưa ăn sáng à?” Nhìn cái túi đựng kia, có vẻ không giống mua bên ngoài: “Tự làm sao?” Anh vẫn nhớ rõ tài nấu nướng

của cô tốt hơn Tiểu Tĩnh rất nhiều.

Nói nhảm! Ăn rồi thì còn cầm theo làm gì.

Những người khác đều thầm phỉ nhổ cái kiểu biết rồi còn hỏi cố này của anh.

“Ừ! Đúng vậy!” Gần đây anh Duệ đặc biệt chăm sóc cho cô. Sáng nào cũng

dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Kỷ Lương lấy hộp thức ăn, vừa mở ra đã sợ run người, sau đó lại không nhịn được, toét miệng cười tươi.

Không tò mò…

Không tò mò mới là lạ ấy!

Hạ Vũ cũng không kìm được, lại nhướng mày lên, muốn kề sát vào xem

trong hộp kia đựng gì mà lại làm cô vui vẻ như vậy, nhưng vì ngại có

nhiều người đang ở đây nhìn mình, nên cũng không dám tiến đến. May mà có bảo bối Tần Dịch siêu tò mò, chỉ trong vòng một giây đã giải quyết được sự nghi ngờ trong lòng anh.

“Oa oa!!!” Tần Dịch đứng cạnh Kỷ Lương, vừa nhìn thấy đã hét ầm lên: “Sếp, hộp cơm tình yêu à!!!!”

Một nỗi băn khoăn được giải đáp, thì ngàn vạn nỗi hoang mang lại trào

lên, đây là tình cảnh của Hạ Vũ lúc này. Tiếng hét kia của Tần Dịch

giống như mũi khoan, khoan vào lòng anh, giọng nói cũng không kìm được

mà cứng rắn thêm vài phần, chân cũng không giữ được mà bước lê