Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325035

Bình chọn: 7.5.00/10/503 lượt.

không có uy thế.

Một đường đi qua, Trần Dung nghe thấy người trong Vương phủ thấp giọng nghị luận, theo lời của bọn họ mới biết được, lúc này đây số gia tộc nhỏ

muốn cùng Vương phủ đồng hành đếm không hết, có rất nhiều gia tộc thậm

chí dâng lên vật phẩm so với san hô Trần Dung lấy ra kia còn trân quý

hơn, nhưng đều bị Vương phủ cự tuyệt toàn bộ.

Xe ngựa của Trần phủ

vừa vào đội, đoàn xe liền xuất phát, vó ngựa tung bay cát bụi cuồn cuộn

nổi lên, dần dần che khuất tầm mắt của mọi người.

Trần Dung quay đầu

nhìn tường thành của Bình thành càng lùi càng xa. Ở trong trí nhớ của

nàng, một tháng sau quân Hồ tấn công thành này, cướp bóc những người ở

trong thành chưa từng rời đi không còn sót lại chút gì, dùng đuốc thiêu

đốt tiểu Giang Nam phồn hoa này biến thành tro tàn.

Kiếp trước, nàng

đã sống mười lăm năm ở Bình thành, nó đã trở thành cái tên trong trí nhớ của nàng. Chỉ có đêm khuya nằm mơ, nàng mới thấy sân viện quen thuộc,

những gương mặt quen thuộc.

Suy tư, Trần Dung khẽ thở dài một hơi.

Đột nhiên, tiếng cười của Vương Ngũ lang truyền đến: “Vì sao A dung lại than thở?”

Trần Dung thấp giọng trả lời: “Nghĩ đến không hẹn gặp lại, trong lòng khó chịu.”

Vương Ngũ lang trở nên trầm mặc.

Sau khi đội ngũ đi được hai canh giờ, làm hết lễ tiết của chủ nhân, Vương

Ngũ lang liền cáo từ rời đi, về tới đội ngũ phía trước.

Kế tiếp, Trần Dung nhắm mắt dưỡng thần. Từ rất xa, tiếng cười của nhóm nữ lang của

Vương gia đi ở hàng đầu không ngừng truyền đến. Các cô nương xưa nay

được nuôi dưỡng ở khuê phòng, làm sao đã từng được xuất môn xa nhà? Tuy

rằng hiện giờ là chạy nạn, nhưng trong lòng các nàng vẫn cảm thấy mới mẻ hơn bao giờ hết.

Khi đi tới giữa trưa, mọi người bắt đầu dùng cơm.

Ngồi ở trong xe ngựa, Trần Dung nhìn Vương phủ trải trên cỏ một hàng tháp dài, âm thầm lắc đầu.

Trên các tháp, rượu thịt tỏa hương. Nàng chú ý tới, người trong Vương phủ,

trước mặt mỗi một nữ lang và lang quân đều xếp bốn tháp. Trên mỗi tháp

lại bày đầy đồ ăn.

Nàng biết, người nhà như thế, ăn không hết đồ ăn nhất định sẽ ném đi.

Nghĩ nghĩ, Trần Dung nói với Thượng tẩu đang làm phu xe: “Lão Thượng, tiến lên chút đi.”

“Vâng.”

Xe ngựa của Trần Dung vừa xuất hiện trước mắt mọi người trong Vương phủ

đang dùng cơm, thì ngay lập tức có mấy chục ánh mắt bắn về phía nàng. Từ rất xa, Vương Ngũ lang đứng lên, hắn giơ chén rượu trong tay hướng tới

Trần Dung, cười nói: “A Dung đến đây sao? Vậy thì, cùng ngồi ăn ở trên

tháp này đi.”

Trần Dung lắc đầu, hướng hắn đáp lễ, sau đó nàng bảo

Thượng tẩu vội vàng điều khiển xe ngựa đi tới chỗ của tộc trưởng Vương

Trác của Vương phủ.

Ánh mắt Trần Dung thoáng nhìn, không thấy Vương Thất lang, liền vội vàng thu hồi tầm mắt.

Nàng đi xuống xe ngựa, làm lễ với Vương Trác đang dùng cơm, thanh thúy nói: “Gặp qua Vương công.”

Vương Trác kinh ngạc nhìn nàng, trên gương mặt tròn tròn lộ ra tươi cười hiền lành: “Vì sao A Dung đến đây?”

Trần Dung lại cúi người, nói: “Tiểu nữ tử có lời muốn nói.”

“Xin mời.”

“Chuyến đi đến phía nam này, ngoại trừ sĩ tộc giống như chúng ta ra, còn có

phần lớn thứ dân bình thường khác. A Dung nghĩ rằng, cho dù thứ dân vơ

vét mọi gia tài, có thể mang theo, cũng chỉ là đồ ăn đủ dùng mười ngày

nửa tháng thôi.”

Thời điểm mọi người trong Vương phủ đang dùng cơm,

nàng đột nhiên tiến đến, chậm rãi mà nói như thế, trong khoảng thời gian ngắn, nữ lang đệ tử trong Vương phủ đều nhíu mày: Có gì mà phải nói vào lúc đang ăn uống, trong lúc người ta đang dùng cơm mà Trần Thị A Dung

lại đến đây, đã là thất lễ rồi. Vậy mà, nàng còn đàm luận về đám thứ dân thô lậu dơ bẩn gì đó, thật sự là không hề nể mặt. Cũng không biết ánh

mắt của Thất lang thế nào, sao lại khen không dứt miệng với nữ tử này

chứ?

Mọi người trong Vương gia đều nhìn với ánh mắt bất mãn, Trần

Dung nhận thấy được hết. Nàng lại chỉ mỉm cười, tiếp tục chậm rãi mà

nói: “Có câu: Áo cơm no nê trước mới biết vinh nhục. A Dung nghĩ rằng,

sau khi đám thứ dân dùng hết đồ ăn của mình, chỉ sợ sẽ bởi vì đói khát

mà bí quá hoá liều.”

Ánh mắt Trần Dung quét về phía dãy tháp đựng đồ

ăn xếp thành hàng dài kia: “Một hai lưu dân hẳn Vương công sẽ không sợ,

nếu là mấy trăm mấy ngàn thì sao? A Dung nghĩ rằng, ở trong thời điểm

như thế này, ẩm thực có thể đơn giản hơn một chút.”

Dứt lời, nàng lại hướng tới Vương Trác trong suốt thi lễ, khẽ quát một tiếng, bảo Thượng tẩu đánh xe ngựa rời đi.

Xe ngựa vừa mới quay đầu, Trần Dung nghe thấy phía sau truyền đến một

tiếng bật cười khinh thường: “Trần Thị A Dung này thật sự là cẩn thận

quá mức rồi. Chính nàng ta sợ hãi đám thứ dân, tán bớt gia tài còn không tính, vậy mà còn dám chỉ trỏ khuyên can chúng ta. Hừ.” Sau khi Trần Dung trở về, Thượng tẩu rầu rĩ nói thầm: “Nữ lang, mấy người Vương gia thật là vô lễ, rõ ràng nữ lang có ý tốt mà.”

Lão nói tới đây, lại liếc mắt nhìn Trần Dung.

Lão nhìn thấy Trần Dung không hề có thần sắc ảo não, hai mắt lại sáng như vì sao.

Ăn cơm xong, đoàn xe lại lên đường.

Khi dùng bữa tối, Vương gia vẫn như cũ vô cùng xa hoa, giống nh