
kia nhẹ nhàng trong trẻo, giống như là âm nhạc từ cõi trời.
Đúng lúc này, một thiếu niên xốc rèm xe lên, hỏi: “Người đến là Trần thị A Dung sao?”
Trong xe ngựa truyền đến giọng nói nhu mị của Trần Dung: “Vâng.”
“Rất tốt, rất tốt.”
Thiếu niên kia ha ha cười, tay phải đưa ra.
Ngay lập tức, năm chiếc xe ngựa sắp xếp thành một hàng, chúng nó đỗ ở đó
chắn trên đường đi của Trần Dung. Xe ngựa cao lớn to rộng, hoàn toàn
ngăn cách ánh mắt Trần Dung nhìn về phía hồ.
Trong lúc Trần Dung
ngẩn ra, thiếu niên kia kêu lên: “Trần thị A Dung, tấu một khúc đi, nếu
tiếng đàn hợp ý ta thì nàng có thể đi vào. Còn nếu không hợp ý ta, vậy
thật xin lỗi, hôm nay nàng sẽ không gặp được Thất lang của nàng đâu.”
Vậy mà còn một cửa này.
Trần Dung á khẩu không cười nổi.
Nàng vén rèm xe, nhìn một hàng xe ngựa kia, cười nói: “Được.”
Dứt lời, nàng vươn tay lấy cầm, tay phải khẽ gảy một chút, tiếng đàn thản nhiên vang lên.
Tiếng đàn của nàng cũng giống như con người nàng, trong sự biến đổi lộ ra một loại hoa lệ.
Gần như là đột nhiên, tiếng đàn kia vừa du dương vang lên cũng đã im bặt.
Ngay lúc thiếu niên kia đang ngẩn ngơ định mở miệng, Trần Dung khanh khách
cười nói: “Quân là Hoàn thị A Lâm sao? Thế nhân đều nói, Hoàn Cửu lang
rất có mắt nhìn lại có năng lực, thiếp bất tài, thỉnh Cửu lang tấu tiếp
khúc vừa rồi của thiếp đi. Tiếp được êm tai thì xong, nếu tiếp không
hay, vậy thực xin lỗi, Trần Dung sẽ ngồi yên ở đây không đi nữa.”
Thiếu niên cười khổ: “Nữ lang nàng biết rõ ta không giỏi cầm kỹ mà. Thôi thôi.”
Hắn vung tay lên, năm cỗ xe ngựa kia nhường đường.
Trần Dung vừa vặn chạm mặt với thiếu niên kia.
Nhìn thấy Trần Dung, Hoàn Cửu lang nhướn mày nói: “Tại sao lại là nữ lang diễm tục thế này?”
Trần Dung phiền chán, nàng trừng mắt hắn, cười lạnh: “Hóa ra là một lang
quân ốm yếu.” Tuy rằng Hoàn Cửu lang này có ngũ quan thanh tú, nhưng sắc mặt tái nhợt, dưới mắt còn có quầng xanh, một bộ dạng thật yếu đuối.
Hoàn Cửu lang ngẩn ngơ, hắn cũng trừng mắt nàng, lớn tiếng kêu lên: “Nữ lang này, lông mày cao ngất, trong mắt hàm chứa sát khí, sao xứng đôi với
Vương Hoằng Vương Thất lang?”
Mấy lời của hắn vừa thốt ra, Trần
Dung đã ngẩng đầu, híp hai mắt nhìn chằm chằm Hoàn Cửu lang nói: “Ta chỉ là thứ nữ một chi hệ, thân phận ti tiện, vốn không bằng ai. Nếu không
mang theo sát khí, chẳng phải để người ta giẫm lên sao? Kẻ yếu ớt giống
như bệnh tật đầy ngươi như ngươi cũng rất đáng giận!” Không giống với
các nữ lang kẽ sĩ khác, trong giọng nói của Trần Dung thật sự mang theo
sát khí.
Khi nàng nói to ra tiếng, Trần Tam lang kinh hãi, hắn
vội vàng kêu lên: “A Dung, chú ý chút! Muội cũng biết hắn là ai mà, hắn
là Cửu lang Hoàn phủ, là trưởng tử của Hoàn phủ, thân phận thật sự tôn
quý! Muội không được vô lễ như vậy!”
Đúng lúc này, một tiếng cười to truyền đến.
Đã thấy trên bờ sông không biết khi nào thì xuất hiện thêm mấy chiếc
thuyền con. Người đang vỗ tay cười to đúng là Dũ Chí cùng một danh sĩ
thanh niên khác.
Trong tiếng cười, Dũ Chí nói: “Hay hay, nói rất
hay, kẻ yếu ớt giống như bệnh tật đầy người này, thực sự khiến người ta
phiền lòng.”
Cùng với lời nói của hắn, thanh niên kia cười nói:
“Y, trong xe ngựa của Trần thị A Dung còn treo roi ngựa kìa. Roi kia chỉ treo đó, vì sao không lấy xuống vung một cái. Cũng đừng quá nặng tay,
đánh Hoàn Cửu lang chết sẽ gây nên ồn ào, ta thấy A Dung chỉ cần đánh đệ ấy nửa chết nửa sống, để đệ ấy nằm trên giường nửa năm đi.”
Tiếng giễu cợt này của hai người khiến cho Trần Dung hơi ngượng ngùng, nàng
quay đầu nhìn về phía bọn họ, khi chạm phải ánh mắt tựa tiếu phi tiếu
của Vương Hoằng phía sau hai người, mặt nàng đỏ hồng, nghiêng đầu đi.
Lúc này, Hoàn Cửu lang vươn tay vuốt ve cổ họng của mình, cười khổ với
Vương Hoằng: “Bị phụ nhân này trừng một cái, mồ hôi lạnh của đệ đã ứa ra rồi, nuốt nước miếng cũng thấy đau, có ai cảm giác vậy không.”
Dũ Chí mừng rỡ, hắn lớn tiếng kêu lên: “Được được được! Xưa nay các nữ
lang nhìn thấy ma bệnh như đệ, người người đều là miệng cười tươi như
hoa, hiếm có một phụ nhân khiến cho đệ sợ mà. Được được được.”
Trong tiếng kêu to của Dũ Chí, Vương Hoằng cười, dưới ánh mặt trời, ánh mắt
của chàng trong suốt, thâm thúy: “Nàng vốn không hề dịu dàng thùy mị.”
Trong ngữ khí ôn nhu bình thản lộ ra khẳng định.
Trần Dung quay đầu lại nhìn Vương Hoằng.
Hoàn Cửu lang oa oa kêu to, liên thanh nói: “Phụ nhân thô lỗ như vậy, Thất lang huynh cũng muốn sao?”
Vương Thất lang còn chưa đáp lời, văn sĩ trung niên đang vuốt cầm ngồi ở
thuyền con phía sau chậm rãi đặt hai tay xuống, thở dài một tiếng, nói:
“Chính như lời của nữ lang này, thân phận của nàng ti tiện vốn không
bằng người ta. Nếu không mang theo sát khí, sẽ bị người ta giẫm lên mà.
Thất lang, tiểu cô này cũng giống như tiểu bối của ta thôi, cũng là
người có cá tính, tuy là sát khí hơi nặng, nhưng có thể dạy dỗ được.”
Hắn dùng lời nói nhỏ nhẹ để trêu tức, tức thì, lại là một loạt tiếng cười phụ họa vang lên.
Văn sĩ trung niên kia nói tới đó, ánh mắt liếc về phía Trần Tam lang