Duck hunt
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325285

Bình chọn: 7.5.00/10/528 lượt.

,

16 tuổi. Thiếu niên này mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, hiện tại cậu

mím chặt môi, vẻ mặt mỏi mệt.

Tuy là như thế, nhưng lưng thiếu niên này rất thẳng, quần áo màu trắng sạch sẽ vô cùng, tóc chỉ hơi rối loạn.

Ở bên cạnh thiếu niên, Vương Ngũ lang nhíu mày nói: “Tôn tiểu lang, việc

điều khiển xe ngựa này để hạ nhân làm đi. Nếu tiểu lang nguyện ý, ta lập tức phái vài người tới giúp.”

Tôn tiểu lang lắc đầu, nói: “Không cần.”

Phun ra ba chữ này xong, cũng không nói thêm gì nữa.

Mặt Vương Ngũ lang càng nhăn hơn, hắn nhếch môi, nói: “Đây là ý của Thất

lang nhà ta, tiểu lang cần gì bất cận nhân tình như thế (không để ý đến

quan hệ tình cảm)?”

Lúc này, ngay cả một chữ Tôn tiểu lang cũng không đáp lời hắn.

Vương Ngũ lang bị mất mặt, cũng không giữ được bình tĩnh nữa, hắn hướng tới

Tôn tiểu lang chắp tay, thét ra lệnh điều khiển xe ngựa chạy về phía

trước.

Chỉ chốc lát, thiếu niên liền đi tới bên cạnh xe ngựa của Trần Dung.

Đi song song với Trần Dung, cậu chuyển đầu xe ngựa lại.

Đoàn xe lại lên đường.

Lúc này, trong xe ngựa truyền đến một giọng nói khàn khàn: “Tiểu lang, thân phận của người là gì chứ, há có thể làm việc của xa phu? Vẫn để tiểu

nhân làm đi.” Dứt lời, là một loạt tiếng động giãy giụa vang lên.

Tôn tiểu lang hơi nhếch môi, cũng không quay đầu lại quát: “Không cần.”

Lời này của cậu vừa thốt ra, trong xe ngựa trở nên yên tĩnh.

Đoàn xe lại tiến lên được mười dặm, thái dương chìm vào đường chân trời.

Một tiếng rít truyền đến, chúng xe ngựa đều dừng lại, nhóm phó dịch bắt đầu vội vàng chuẩn bị bữa tối.

Trần Dung bước xuống từ trong xe ngựa, nàng quay đầu, nhìn thiếu niên lưng

thẳng tắp ngồi ở vị trí xa phu kia. Trong ánh chiều sáng lạn, gương mặt

thiếu niên tuấn tú non nớt, trầm tĩnh cô đơn tựa như một con sói một

mình hành tẩu ở trên cánh đồng hoang vu. Vẻ tịch mịch cô đơn này, kiếp

trước, nàng đã nhìn thấy vô số lần ở trong gương.

Vẻ cô đơn này, trong tiếng cười vui ồn ào thỉnh thoảng truyền đến, thật sự có vẻ không phù hợp.

Trần Dung đi đến bên cạnh Tôn tiểu lang, nói: “Muốn báo thù, thì phải giữ

sức. Chỉ có người nhu nhược, mới có thể cự tuyệt mọi giúp đỡ cùng thay

đổi, tự đắm chìm vào trong bi thương tuyệt vọng.”

Giọng nói của nàng rất thấp, cũng rất lạnh lẽo.

Tôn tiểu lang vụt một tiếng xoay người, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Trần Dung.

Trần Dung không hề để ý đến cậu, xoay người rời đi, không quay đầu lại.

Trần Dung trở lại trước xe ngựa, thấp giọng dặn dò: “Sau khi chuẩn bị xong đồ ăn, đưa cho Tôn tiểu lang hai phần.”

“Vâng.”

Khi một tia nắng chiều cuối cùng chìm vào phía chân trời, mấy nhà đã chuẩn

bị xong đồ ăn. Lúc này, Vương gia cùng Dũ gia bày rượu thịt, trải dài ra hai hàng.

Trần Dung vừa ăn, vừa chú ý, Vương gia cùng Dũ gia đều

tặng đồ ăn lại đây, nhưng Tôn tiểu lang mặt lạnh cự tuyệt, chỉ lấy của

nàng.

Trần Dung thấy thế, cười cười, khẽ lắc đầu.

Sau khi hai đội

hợp nhất, chúng đệ tử thị tộc đều thả lỏng tâm tư. Đến tận khi trăng

treo giữa trời, tiếng cười đùa vẫn không ngớt bên tai.

Dưới ánh trăng, Trần Dung đi về phía trước.

Chỗ hạ trại lần này là bên một con sông nhỏ trên sườn núi, địa thế trống trải.

Dưới ánh trăng, nước sông lẳng lặng chảy xuôi phản xạ ánh bạc lấp lánh.

Đang đi, Trần Dung nghe thấy tiếng đàn.

Tiếng đàn kia thản nhiên trong trẻo, chính là vừa nghe, Trần Dung liền biết,

đó là Vương Hoằng tấu nên. Bất tri bất giác, Trần Dung đi theo tiếng

đàn.

Mới đi vài chục bước, nàng liền dừng bước chân. Dưới ánh trăng

trải dài ngàn dặm kia, người ôm cầm tấu khúc, cũng không phải là Vương

Hoằng. Có điều, phía trước phía sau hắn, đều là các thiếu nữ mặc hoa

phục xinh đẹp.

Nhìn các cô nương này, Trần Dung lắc lắc đầu, chậm rãi lui ra phía sau.

Vừa mới đi đến bờ sông, một giọng nói thô dát chói tai, đang lúc vỡ giọng vang lên: “Muội gọi là Trần Dung?”

Trần Dung gật gật đầu.

“Tôn Diễn, còn chưa có danh hào.”

Trần Dung lại gật đầu, nàng nghiêng đầu, nhìn thiếu niên tuấn tú cao lớn bên cạnh, dưới ánh trăng, một nửa gương mặt của cậu thật đẹp, đường cong rõ ràng.

Tôn Diễn nhìn mặt hồ lấp lánh dát bạc lại thô giọng nói:

“Vương thị cùng Dũ thị đều thương hại ta, đều muốn bố thí cho ta. Hừ! Ta đường đường là một nam nhi, cần gì người khác thương hại.”

Cậu đang giải thích với Trần Dung, vì sao cậu lại lạnh lùng đối với người Vương gia và Dũ thị như thế. Trần Dung trầm mặc.

Tôn Diễn quay đầu lại, hắn nghiêm túc nhìn Trần Dung chăm chú, đột nhiên hỏi: “Muội bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Dung ngẩn ra, trả lời: “Còn chưa tròn mười lăm.”

“Nhỏ hơn ta.” Tôn Diễn nhìn nàng, đương nhiên nói: “Gọi ta là ca ca đi.”

Trần Dung cả kinh, vội ngẩng đầu nhìn cậu.

Dưới ánh trăng, biểu tình của nàng ngốc nghếch, hiển nhiên khiến Tôn Diễn

vừa lòng, cậu cười cười. Nụ cười này, khiến vẻ cô đơn trên mặt cậu trở

thành hư không.

Trần Dung trừng mắt nhìn cậu, nói: “Hừ, chưa chắc huynh đã lớn hơn ta đâu.”

Tôn Diễn lại cười, thiếu niên này, hiển nhiên trước kia rất hay cười, lúc cậu cười, nét mặt tươi tắn, sáng ngời dị thường.

Cậu đánh giá Trần Dun