XtGem Forum catalog
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325513

Bình chọn: 9.00/10/551 lượt.

g tràn trong lòng, nàng ta cắn môi, muốn truy vấn thêm, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Đảo mắt, đã là hoàng hôn, đoàn xe bắt đầu dừng lại, nhóm phó dịch vội vàng hạ trại nấu cơm.

Từ sau khi người Hồ bị Nhiễm Mẫn dọa lui hai lần, chúng sĩ tộc trong đoàn

xe đều mang lòng cảm kích đối với Nhiễm Mẫn. Mọi người đều biết, nếu hôm nay không có y tương trợ, vận mệnh của bọn họ sẽ rất khổ sở.

Bất tri bất giác, bên người Nhiễm Mẫn vây quanh chúng danh sĩ, trưởng giả

như Vương Trác cũng đều ngồi ở bên cạnh y, đối với y chấp lễ cung kính.

Nhưng mà, dường như Nhiễm Mẫn không cảm nhận thấy, y không để ý đến trưởng

giả danh sĩ vây quanh bên cạnh, y chỉ cúi đầu, dùng khăn sạch tinh tế

lau một thanh trường mâu, lưỡi mâu rất sắc bén, trong ánh tịch dương

chiếu lên thân trường mâu, nhìn qua, dường như đang lau vết máu chảy ra.

Một lát sau, Vương Trác nói mấy câu thấy không được đáp thì khẽ nhíu mày, hắn đứng lên, vung tay áo dài, xoay người rời đi.

Qua một lúc, tất cả mọi người bất mãn đứng lên, giống như Vương Trác xoay người rời đi.

Đến cuối cùng, ngồi cạnh Nhiễm Mẫn, chỉ còn lại có Vương Hoằng. Lúc này

Vương Hoằng đang cúi đầu điều chỉnh dây cầm, cũng không biết có chú ý

tới một thất phu khát máu đang ở bên cạnh chàng, không hiểu phong tình

mà đùa nghịch binh khí hay không?

Trần Vi cắn môi, có chút lo

lắng nói: “Chàng, tất cả mọi người đều coi trọng chàng như thế, sao

chàng không biết quý trọng, đàm luận một chút phong nguyệt huyền lí, lại đùa nghịch binh khí làm gì chứ. Chỉ hy vọng phụ thân sẽ không thay đổi

chủ ý.”

Trần Vi nói tới đây, quay đầu nhìn về phía Trần Dung,

thấy nàng đang ngắm nhìn Nhiễm Mẫn chăm chú, không khỏi kêu lên: “A

Dung, A Dung, muội đang nhìn cái gì vậy?”

Nàng ta phải kêu to

vài tiếng, Trần Dung mới dường như đột nhiên bừng tỉnh. Chỉ thấy Trần

Dung quay phắt đầu lại, thả người nhảy xuống xe ngựa, không thèm quan

tâm đến Trần Vi, bước về phía phương xa.

Trần Vi thấy thế, cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ phiền não.

Lúc này, Trần Dung vội vàng đi về phía trước, hai tay nắm thành quyền, thầm nghĩ: Sẽ không, không bao giờ nữa, không bao giờ nữa …… Kiếp trước,

chính tại một khắc này mà nàng đã yêu thương nam nhân kia.

Chỉ liếc mắt một cái, mà phải bồi cả đời! Trần Dung lao ra ngoài năm mươi bước, đột nhiên ngừng bước chân.

Nàng quay đầu lại, sau đó, miệng nàng bất giác mỉm cười, chậm rãi đi trở về.

Trần Vi nhìn thấy Trần Dung đến gần, hừ mạnh một tiếng, kéo rèm xe xuống.

Nhưng ngoài dự kiến của nàng ta là, Trần Dung không đi đến bên cạnh nàng ta

mà vượt qua người nàng ta, tiếp tục đi về phía trước, lấy tư thế thanh

thản, tao nhã đi về hướng Vương Hoằng, cũng là hướng về Nhiễm Mẫn.

Chỉ chốc lát, nàng đi tới bên cạnh Vương Hoằng, Trần Dung vẫy tay bảo đám

người Bình ẩu đi theo lui xuống, rồi ngồi xuống tấm vải lụa của Vương

Hoằng.

Lần này, nàng làm điều mà mọi cô nương ở đây đều khát

vọng, nhưng cũng không dám làm, nhất thời, chúng nữ đồng thời trừng lớn

mắt, nhìn chằm chằm về phía Trần Dung.

Vương Hoằng đang hết sức chuyên chú chỉnh dây cầm, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có thêm một người thì không khỏi nhíu mày.

Chàng quay đầu lại thì nhìn thấy là Trần Dung hai tay ôm chân, đang đưa mắt nhìn phía chân trời suy nghĩ xuất thần.

Vương Hoằng á khẩu không cười nổi, trầm thấp nói: “Hiếm khi khanh ngồi bên

cạnh ta, lại là vì thưởng thức mây bay chân trời mà đến sao?” Giọng nói

khẽ khàng, tình ý ẩn hàm.

Bởi vậy, câu nói vừa thốt ra, chúng cô nương đồng thời phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Dung, mà Vương Ngũ lang thì ngẩng đầu, không hề chớp mắt đánh giá Trần Dung, trên mặt lại lộ ra vẻ

khó xử giãy giụa.

Trần Dung lười biếng quay đầu nhìn chàng. Khi đối diện với đôi mắt đoạt hồn người kia, ánh mắt của Trần Dung vẫn trong suốt.

Miệng nàng khẽ nhếch.

Sau đó, nàng nhìn thẳng Vương Hoằng, thái độ nghiêm túc lại tự nhiên vô

cùng mà nói một cách chậm rãi: “Thất lang, chàng xem mây trắng kia tự

tại đến mức nào? Nếu không có bạo phong (gió lốc), nó có thể vĩnh viễn

tự tại như thế. Nhưng vừa có bạo phong, nó sẽ đem theo đầy ngập buồn

giận, hóa thân thành mưa, tẩy rửa đại địa. Hoặc là, nó cứ ở nơi nào đó,

gió thổi tan cũng thế, gió bắt nó cuốn thành mây đen cũng thế, hóa thành mưa cũng thế, chỉ cần nó nhớ rõ chính mình vốn là một mảnh mây bay nhàn nhã trong thiên địa, thì luôn luôn có thể tự do tự tại.”

Đôi

mắt của nàng sáng ngời mà sâu không thấy đáy, chậm rãi cong lại thành

một vầng trăng khuyết nhìn Vương Hoằng và Nhiễm Mẫn quay đầu nhìn lại.

Sau đó, nàng lộ ra hàm răng tuyết trắng cười nói: “Theo ta thấy, Thất

lang cùng Nhiễm quân, đều là trượng phu thực thụ trên thế gian.”

Nàng đứng dậy: “Trượng phu thực thụ, trên thế gian này không nhiều lắm đâu.” Dứt lời, nàng thi thi nhiên nhiên xoay người rời đi, bỏ lại Vương Hoằng đang nhíu mày nhếch môi cùng Nhiễm Mẫn đang kinh ngạc chăm chú nhìn

nàng ở phía sau.

Giọng nói của Trần Dung cũng không cao, chỉ đủ để hai người nghe rõ.

Nàng vừa nghiêng người đi, vài cô nương liền vây quanh nàng. Một cô nương

mặt t