Polly po-cket
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325833

Bình chọn: 10.00/10/583 lượt.



Một sự phiền não tức thì trào dâng trong lòng Trần Thuật, hắn trừng mắt

nhìn Trần Dung, đang định phát hỏa, thấy lệ châu trong suốt trên gương

mặt thanh diễm của nàng, bộ dạng đáng thương đến cực điểm, lại nghĩ rằng nàng mới đưa tặng mình mười cỗ xe lương thực, dù có bực mình thì cũng

không thể phát hỏa.

Trần Thuật trừng mắt nhìn Trần Dung, sau một lúc lâu, lại thở dài một hơi, ngữ khí nặng nề nói: “A Dung, con chỉ là

một nữ lang, lại dám uy hiếp gia tộc sao?”

Lời tuy nặng, nhưng trong giọng nói không có ác ý.

Trần Dung vội vàng dập đầu, khóc nói: “Thúc phụ, thúc phụ, A Dung là sợ hãi

mà, A Dung là sợ hãi mà……” Trong tiếng nghẹn ngào, nước mắt rơi như mưa.

Trần Thuật vốn có chút thương người, khi xử sự có thói quen giao dịch qua

lại. Nếu lời nói uy hiếp của Trần Dung để trưởng bối nghe thấy, hơn phân nửa sẽ giận dữ tím mặt, nhưng hắn không giống vậy, từ lúc bắt đầu thu

nhận mười cỗ xe lương thực của A Dung, trong ý thức của hắn đã muốn báo

đáp nàng một ít gì đó.

Giờ này khắc này, hắn nhìn Trần Dung diện mạo thanh diễm mà tinh tế suy nghĩ, nữ lang này, chẳng những dáng người yểu điệu phong tư xinh đẹp, hơn nữa cũng có chút thủ đoạn, chính như

theo lời của nàng, nếu dùng thích đáng, thật đúng là có thể trở thành

một sự hỗ trợ với Trần thị.

Thời điểm hắn đang suy nghĩ, tiếng nức nở tinh tế của Trần Dung khe khẽ truyền đến, thật đúng là đáng thương.

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Thuật thầm than một tiếng, đứng lên: “Đừng khóc, đứng lên đi.”

Thấy Trần Dung thật sự nghe lời ngừng tiếng khóc, thuận theo đứng lên, hắn gật đầu, nói: “Yêu cầu của con, ta sẽ cân nhắc.”

Trần Dung run giọng nói: “Tạ thúc phụ.”

“Lui ra đi.”

“Vâng.”

Trần Dung cúi đầu, hai vai khẽ run, chậm rãi thối lui ra bên ngoài.

Lúc nàng đi ra được năm bước, thì ngừng bước. Trần Thuật nhìn thấy nàng lấy một khăn tay từ trong tay áo ra, cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt.

Xong xuôi, nàng thậm chí còn lấy ra một tấm gương nhỏ cùng một hộp phấn, soi gương trang điểm cẩn thận lại.

Nữ lang này, nàng không muốn để người bên ngoài biết, nàng vừa mới khóc lóc mà. Nàng muốn tự để lại

mặt mũi cho mình cùng người khác.

Bất tri bất giác, Trần Thuật khẽ gật đầu.

Ngay lúc hắn thu hồi ánh mắt, khi hắn nhìn thấy Trần Dung cất hộp phấn vào trong tay áo, một ánh sáng lạnh lóe lên!

Trần Thuật tức thì cả kinh.

Hắn mở to mắt, nhìn lại trong tay áo kia. Vừa liếc quá, hắn tinh tường nhận ra, trong tay áo bên phải của Trần Dung có lộ ra một phần đoản kiếm.

Nữ lang này, lại mang theo vũ khí bên mình thế này sao. Hay là?

Trần Thuật mặt nhăn mày nhó, nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Dung cúi đầu nhanh chóng rời đi, thận trọng suy nghĩ.

Lúc này, một hộ vệ đứng ở cửa cung kính nói: “Lang chủ, nữ lang kia đưa tới mười cỗ xe lương thực nên an trí thế nào?”

Mười cỗ xe lương thực? Lại nói tiếp, nữ lang này tuổi còn nhỏ, thật đúng là người ra tay hào phóng.

Trần Thuật ngẩng đầu lên, nói: “Trước chuyển vào kho hàng phía tây.”

“Vâng.”

“Uhm, ngươi đi nói cho nữ lang đó, cũng chính là A Dung, truyền lời của ta, tối hôm nay nàng không cần xuất hiện ở yến hội.”

“Vâng.”

“Nói cho nàng biết, có người đã biết Trần thị có một nữ lang mỹ mạo như thế. Thúc phụ có thể làm không nhiều lắm đâu, ai…”

“Vâng.”

Lúc này, Trần Thuật lại muốn nói: Nàng chỉ là một nữ lang không có phụ

huynh bao bọc, dù thế nào cũng không thể chiếm không lương thực của nàng được.

Vì thế, Trần Thuật lại phân phó: “Tặng lại cho nàng tám

xe bạch túc, hai xe vải, lại tặng cho nàng hai mươi phiến vàng lá.” Hoàn toàn còn đáng giá hơn hẳn mười cỗ xe lương thực kia. Trong sân viện của Trần Dung.

Bình ẩu một bên vội vàng tiếp đón

mọi người, một bên mừng đến mặt mày hớn hở. Vừa rồi bà còn vì lương thực thiếu hụt mà phát sầu, nhưng chỉ một lát đã được bổ sung sung túc.

Nhiều bạch túc và vải vóc như thế, đừng nói là trang trí sân, mua bộ đồ

mới, ngay cả mua một ngôi nhà bình thường cũng đã đủ rồi.

Nhìn

số tài vật này, lại quay đầu nhìn Trần Dung vẫn đang trầm tư, Bình ẩu

trực giác cảm thấy nữ lang nhà mình thật sự là thâm trầm khó lường. Khi

nàng cầm đoản kiếm xuất môn, trong lòng bà lo sợ bất an, thật không ngờ

nữ lang chẳng những bình an vô sự trở lại, còn được trưởng bối trong tộc coi trọng.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp.

Đảo mắt, mặt trời lặn xuống núi, đèn rực rỡ được thắp lên.

Được Trần Dung căn dặn, chúng phó chẳng những đóng cửa không ra, còn không

gây ra tiếng ồn ào gì, không thể thắp đèn quá sáng, toàn bộ trong sân im lặng tĩnh mịch.

Từ lúc một vòng trăng rằm nhợt nhạt treo trên

bầu trời, tiếng sanh nhạc bắt đầu vang lên, âm thanh của tiếng tiêu

tiếng đàn tranh giao hòa lẫn nhau, tràn ngập khắp trời đất, thấm nhuần

vào thu sầu.

Đứng ở trong sân cũng có thể nghe thấy phía chủ viện có tiếng cười đùa không dứt bên tai.

Yến hội đêm nay, kỳ thật đối với mỗi một tộc nhân Trần thị đều rất quan

trọng. Chúng sĩ tộc đến từ phương bắc cần thông qua yến hội này, nói cho các quý tộc thượng lưu ở thành Nam Dương biết, bọn họ đã trở lại.

Nhóm đệ tử trẻ tuổi thì cần thông