Old school Swatch Watches
Mị Công Khanh

Mị Công Khanh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326652

Bình chọn: 7.00/10/665 lượt.

y Tạ Uyển theo nàng ta đến chỗ này, tuy rằng tự bản

thân Tạ Uyển chủ động, tự nguyện nhưng Vương Khối vẫn chưa từng ngăn

cản, thậm chí còn rất đồng ý. Hiện tại người đến đây rồi, tin tức cũng

được truyền bá, nàng ta lại khuyên Tạ Uyển buông bỏ chủ ý, thật sự hơi

vô trách nhiệm.

Tạ Uyển cúi đầu, sau khi tắm trong ôn tuyền thay quần áo, nàng mặc bộ quần áo màu trắng, nhìn kỹ, tuy rằng đây là nữ

phục, nhưng hình thức có chút tương tự với bào phục của Vương Hoằng.

Điều này đúng là ẩn hàm nhiều ý nghĩa. Nàng ta là một nữ lang, không có khả

năng, cũng không thể chủ động nói với một lang quân đã có thê tử, ta

thích chàng, chàng bỏ thê tử cưới ta đi. Vì thế, nàng ta mặc cùng bộ bào phục với chàng, thông qua nó để nói cho chàng biết sự ái mộ của mình

đến cỡ nào.

Nhưng mà, với địa vị nàng ta, tuy rằng còn lâu mới

sánh bằng Lang Gia Vương Thất nhưng vẫn cao quý hơn Trần thị A Dung kia

mà, chẳng phải sao? Như vậy nàng cũng không đến mức phải làm một tiểu

thiếp thấp hèn chứ?

Nhưng khiến nàng ta thất vọng là, Vương

Hoằng căn bản không tới đây, mị nhãn nụ cười xinh đẹp của nàng giống như dành cho người mù vậy. Càng làm cho nàng ta tâm phiền ý loạn là, nàng

ta biết rõ ràng lời của Vương Khối rất hợp lý. Trong lúc này, cách lựa

chọn tốt nhất là lui bước, lần này thật sự chỉ đến để du sơn ngoạn thủy.

Nhưng đã yêu quý mấy năm, chỉ uổng phí trong một đêm, có thể nào cam tâm?

Rũ mắt, giọng của Tạ Uyển nhẹ mà tự tin: “Chàng chưa từng nhìn ta cho rõ.”

Nàng ta tin tưởng, nếu chàng thấy rõ khuôn mặt của mình, nhận ra sự tuyệt mỹ của mình, thái độ sẽ có khác biệt.

Vương Khối nghe vậy, thầm than một tiếng, ngẫm nghĩ lại vẫn thở dài: “Nhưng

Thất thúc đã có ba hỗn tiểu tử kia.” Chỉ nói đến đây, dù nàng ta hay là

Tạ Uyển đều rùng mình một cái.

Đúng lúc này, ở một góc có một

cái đầu nhỏ ló ra, một đôi mắt đen lúng liếng vòng vo, nhìn Tạ Uyển và

Vương Khối kêu lên: “Thập Cửu tỷ, tỷ nhắc tới chúng ta sao?”

Vương Khối kinh hãi, nàng ta hoảng sợ quay đầu nhìn lại, há miệng, suýt nữa

thốt ra: Giọng của ta nhỏ như vậy, tiểu tổ tông này sao lại nghe thấy

được vậy?

Trong lúc các nàng cố gượng cười, hài tử kia đã lon

ton chạy tới. Nó giả vờ giả vịt khoanh tay sau lưng, ngẩng đầu, vừa đi,

vừa chớp chớp đôi mắt to.

Đi đến trước mặt Vương Khối, hài tử

chớp lông mi dài, vẻ mặt tò mò ngây thơ: “Thập Cửu tỷ, vì sao tỷ gọi

chúng ta là hỗn tiểu tử? Tỷ không thích chúng ta sao?”

“Không, không phải, đương nhiên không phải.” Vương Khối liên tục bồi cười.

Hài tử không để ý đến nàng ta, nó quay đầu nhìn về phía Tạ Uyển.

Đi quanh Tạ Uyển một vòng, nó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, chớp mắt to tò mò, cất giọng non nớt nói:“Vị tỷ tỷ này, vừa rồi ta nghe thấy lời của tỳ nữ tỷ nói tỷ xinh đẹp hơn mẫu thân của ta, cũng cao quý hơn người, vì sao

các nàng ta lại so sánh tỷ với mẫu thân của ta?”

Trong lúc Tạ

Uyển giữ nguyên nụ cười cứng đờ, hài tử nhếch miệng, trong mắt to hơi

rơm rớm, lấp lánh ánh lệ nói: “Ta không thích các nàng ta nói chuyện như thế.”

Tạ Uyển vội vàng tiếp lời: “Các nàng ta nói bậy thôi, tiểu lang vạn lần chớ để ý.”

Ngay khi nàng ta vội vàng giải thích đồng thời, hài tử vẫn rưng rưng nói: “Vừa rồi ta đã hỏi phụ thân ta.”

A?

Hai nàng nhìn thoáng qua nhau, sắc mặt Tạ Uyển trắng bệch, nàng ta cẩn

thận, khẩn trương, ấp a ấp úng hỏi: “Đệ hỏi phụ thân đệ cái gì?”

Hài tử chớp chớp mắt, vô cùng ngây thơ nói: “Ta hỏi phụ thân, vì sao tỳ nữ

của tỷ lại so sánh tỷ với mẫu thân của ta? Còn nói mẫu thân của ta không tốt?”

Khi sắc mặt Tạ Uyển từ trắng bệch chuyển sang xanh mét,

hài tử nghiêng đầu, hé cái miệng nhỏ nhắn nói: “Phụ thân nói, trên thế

gian luôn có một số ngu phụ không biết tự xấu mà kiêu ngạo, không cần để ý tới nàng ta là được.”

Nó nói tới đây, ngẩng đầu, ngây thơ

nhìn Tạ Uyển, hỏi: “Vị tỷ tỷ này, phụ thân ta nói có phải là tỷ không?

Người không thích tỷ.”

Thân mình Tạ Uyển khẽ lung lay.

Nhìn thấy bằng hữu chống đỡ không nổi nữa, Vương Khối ở một bên vội quát: “Vương Túc, không đúng, Vương Lăng, chớ có vô lễ!”

Hài tử quay đầu trừng mắt nhìn nàng ta một cái, hét lớn: “Ta không phải A

Lăng, tỷ gọi sai rồi.” Không đợi Vương Khối mở miệng, nó đã vươn tay chỉ vào mũi Vương Khối, thét to: “Trong số nhiều người đến đây, người ta

ghét nhất chính là tỷ. Hừ, chúng ta đều chán ghét tỷ!”

Nói xong câu này, không đợi Vương Khối phản ứng lại, nó há miệng, oa oa khóc lớn xông ra ngoài.

Đảo mắt, bóng dáng nhỏ bé của Vương Túc biến mất ở trong bóng đêm.

Nhìn bóng dáng nó chạy xa, Vương Khối ngẩn ngơ thật lâu, đột nhiên thấp

giọng nói: “A Uyển, chúng ta vẫn nên trở về đi. Chỉ ở đây cùng lắm ba

ngày thôi, chúng ta trở về đi.”

Nàng ta quay đầu nhìn về phía Tạ Uyển, nói với vẻ mặt mất hứng: “Ta là đích nữ của Lang Gia Vương thị,

thật sự không chịu nổi bị một đứa trẻ ranh quát tháo như thế!” Không chỉ như vậy, cộng thêm lời lẽ châm chọc ngầm của Vương Hiên kia, còn có

thái độ khinh thường của Thất thúc nữa.

Nàng ta cũng là thiên chi kiều nữ, cần gì phải chịu đựng cơn giận không đâu này?

Mặt Tạ Uyển trắng bệ