
chốc lát, Vương Hiên đã quen tay hơn. Cũng không phải lần đầu tiên cậu đánh
xe ngựa, sau khi quyết định bắt cậu giả trang một chút, Vương Hoằng đã
yêu cầu cậu phải học cách khống chế xe ngựa.
Vương phủ thật lớn, mẫu tử đi tới cửa hông gần nhất thì đúng lúc nhìn thấy một quản sự cao
gầy đứng trước vài bóng dáng quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, trong số
những người này có Vương Ngũ lang và phụ thân của hắn cùng đi về phía
nam với nàng. Hai thiếu phụ là hai bào muội của hắn. Cũng không biết bọn họ đang cầu chuyện gì mà cúi lưng ăn nói khép nép.
Hơn mười năm không gặp, Vương Ngũ lang béo hơn một chút, trên gương mặt cũng mang theo vài phần thương nhân.
Sau khi quản sự nói vài câu thì phất ống tay áo xoay người rời đi, không để ý đến đám người Vương Ngũ lang nữa.
Nhìn theo bóng dáng quản sự đi xa, Vương Ngũ lang và hai bào muội liếc nhìn
chiếc xe ngựa bình thường của Trần Dung một cái, nghĩ là hạ nhân ra
ngoài có việc nên không để ý gì, chỉ than thở với vẻ sợ hãi: “Phụ thân,
chúng ta đã đến Lang Gia Vương thị đây ư? To lớn quá, đẹp quá.”
Một bào muội khác quay đầu nhìn về phía Vương Ngũ lang, nói: “Ngũ Ca, năm
đó Trần thị A Dung kia muốn gả cho huynh mà huynh còn thấy chướng mắt.
Sớm biết rằng nàng có thể gả cho Lang Gia Vương thị, năm đó huynh vẫn
nên thân cận với nàng một chút.”
Nghe thấy phụ nhân bình thường
này không hề chớp mắt dùng khẩu khí như thế nhắc tới mẫu thân của mình,
Vương Hiên nhướn một bên mày.
Cậu đánh xe ngựa đi tới bên cạnh những người đó.
Vương Ngũ lang nghe đến cái tên Trần thị A Dung thì thẳng lưng, đắc ý cười
nói: “Đúng vậy, ai nghĩ tới phụ nhân tao mị kia lại có số mệnh như thế?
Sớm biết như thế, ta nên cưới về để chơi đùa……”
Từ ‘chơi đùa’ mới ra khỏi miệng, chỉ nghe một tiếng vang, một vật dài như rắn vung thật mạnh vào trên mặt Vương Ngũ lang!
“A –” Giữa tiếng kêu gào thê thảm, Vương Ngũ lang bị roi ngựa văng trúng
ngã về phía sau, há miệng, phun ra nước miếng dính máu và hai cái răng
cửa!
Mấy người thật không ngờ sẽ phát sinh loại sự tình này, một đám phẫn hận quay đầu, mà cách đó không xa, hạ nhân Vương thị cũng bởi
vì xao động mà vội vàng chạy tới.
Ngay khi phụ thân của Vương
Ngũ lang đi lên một bước, đang muốn mắng chửi, Vương Hiên chậm rãi tháo
đấu lạp trên đầu xuống. Cậu vừa lộ ra khuôn mặt, dùlà mấy người trước
mắt hay là hạ nhân hộ vệ chạy tới đều ngẩn ngơ.
Đối mặt với ánh
mắt si ngốc của mọi người, khóe miệng Vương Hiên cong lên, cậu điều
khiển xe ngựa chạy đến trước mặt Vương Ngũ lang, cậu cũng không xuống
xe, cầm roi ngựa dính máu chỉ vào mặt Vương Ngũ lang nói với giọng lạnh
lẽo cứng rắn: “Từ nơi này đi ra ngoài!”
Cậu vung rơi ngựa chỉ về phía cửa hông, giọng trầm cứng rắn như sắt thép: “Từng bước một đi ra
ngoài! Không nghe thấy lời ta nói, ta sẽ cắt lưỡi và chặt một chân của
ngươi!”
Giọng nói của thiếu niên trong trẻo lạnh lùng, phong tư
của thiếu niên trời sinh cao quý, đám người Vương Ngũ lang nhìn về phía
hạ nhân và hộ vệ bốn phía, thấy bọn họ cùng hành lễ với thiếu niên này
nên nhận ra thân phận của cậu cũng khác biệt.
Một hồi lâu, một
phụ nhân oán độc thét chói tai: “Vì sao?” Nàng ta vừa sợ hãi, vừa quật
cường trừng mắt nhìn Vương Hiên, kêu lên: “Ngươi là ai? Vì sao lại đối
xử với chúng ta như vậy?”
“Người nào ư?” Vương Hiên cười nhẹ, nói: “Ta là nhi tử của Vương Thất lang.”
Bỏ lại mấy chữ này, cậu quát với giọng quả quyết: “Cút, lập tức cút đi cho ta!”
Nhi tử của Vương Thất lang?
Đây chính là nhi tử của Vương Thất lang?
Là người mà toàn bộ Kiến Khang mấy ngày nay đang đàm luận đến ư?
Xem ra thật sự là cậu ta rồi, trừ cậu ta ra thì còn ai có tướng mạo như
thế? Rõ ràng mới là một thiếu niên, diện mạo so với mẫu thân của cậu ta
còn yêu mị hơn.
Trong sự phẫn hận, sợ hãi, oán hận, Vương Ngũ lang nghe thấy giọng nói của phụ thân truyền đến: “Đi thôi.”
Sau khi nói với con câu này, hắn tựa hồ già đi mười tuổi, còng lưng, chậm rãi đi ra cửa hông.
Nhìn theo Vương Ngũ lang từng bước đi ra cửa hông, Vương Hiên cười cười,
dưới ánh mắt khiếp đảm lại bất an của mọi người cậu từ từ quay đầu, nói
với Trần Dung: “Mẫu thân, chúng ta đi thôi.”
Mẫu thân? Người ngồi bên trong là Trần Dung từng ti tiện đó sao?
Đám người Vương Ngũ lang ngây ra như phỗng nhìn theo xe ngựa nghênh ngang
rời đi, thật lâu sau, hắn nghe thấy phụ thân nói với giọng mệt mỏi già
nua: “Ngũ lang, trăm ngàn lần đừng nên nhớ mối thù này, có nhớ cũng vô
dụng thôi…… Trưởng tử của Lang Gia Vương thị không phải người chúng ta
có thể nhìn lên, con chịu sự nhục nhã này cũng là do không biết giữ
miệng, nhớ kỹ, Trần thị A Dung kia cũng không phải là đối tượng mà chúng ta có thể đàm luận.”
Dứt lời, hắn trừng mắt nhìn hai nữ nhi, lại trừng Vương Ngũ lang, quát: “Có nhỡ rõ chưa?”
Nhìn thấy con gian nan gật đầu, hắn khe khẽ thở dài nhẹ nhõm: “Bổn gia Vương thị có quy củ nội bộ, tuy rằng chúng ta cũng họ Vương, cũng thuộc về
gia tộc nhưng họ là người không phải ai cũng có thể mạo phạm, lại có
người ra mặt thu xếp mọi việc giúp mình, mà nói tiếp, con bị trúng một
ro