
i tài nữ Tạ Ứng, cũng là nhi tức của Lang Gia Vương thị, bị
Vương Hoằng Vương Thất lang bình luận là “vật xuẩn khiến người ta chán
ghét”. Tiếp theo truyền ra việc thê thất dân đen Trần thị A Dung của
Vương Thất lang hành hung cung nữ mà bệ hạ ban cho Vương Hoằng.
Rồi sau đó, đến nửa đêm lại truyền ra vài việc kỳ quái!
Chính là mười mấy cung nữ mà Trần thị A Dung cực lực đuổi đi kia bị cởi bỏ
hết quần áo, trần truồng xuất hiện ở trên tháp một số người nào đó.
Trong số những người này có phu quân của tài nữ Tạ Ứng, có vị hôn phu mà
Vương Chức Nhi mang về lại mặt, trên tháp của phu quân Tạ Ứng có đến 5
cung nữ, chiếm hơn một nửa số mà bệ hạ ban tặng.
Về phần vị hôn
phu của Vương Chức Nhi, người nằm trên tháp của hắn chính là cung nữ mỹ
mạo nhất dẫn đầu khóc lóc cầu xin với Trần Dung. Nàng ta quấn chặt trên
người hắn giống như bạch tuộc, trên trán còn có vết bầm tím do dập đầu
để lại.
Nghĩ tới đám phụ nhân này, luận về xuất thân hay tài
tình, người người đều cao quý, tự cho mình siêu phàm, cũng quản chế cực
kỳ nghiêm khắc đối với việc trượng phu nạp thiếp dưỡng tì. Vì thế mọi
người vừa phát hiện ra tình cảnh trên, dù là tiếng khóc đau khổ áp lực
hay tiếng mắng chửi đều vang vọng phá tan bầu trời của Lang Gia Vương
thị.
Vì chuyện này có liên quan đến bệ hạ và Thái Hậu nên đã kinh động đến tộc trưởng và vài vị danh sĩ của Lang Gia Vương thị.
Đáng kinh ngạc thì thế nào? Dù sao đám cung nữ này cũng là Thái Hậu và bệ hạ ban cho, lại bị người ta phát hiện ra các nàng trần truồng nằm trên
tháp các trượng phu. Nói đến nói đi, danh tiết của các nàng đã bị hủy
hoại. Ngẫm nghĩ lại, tộc trưởng Vương thị quyết định, biết thời biết
thế, tặng đám cung nữ cho bọn họ. Cùng lắm thì ngày mai phái người tới
giải thích với bệ hạ và Thái Hậu.
Trên thực tế, các cung nữ này
ai cũng đều mỹ mạo, tuy rằng các nam nhân bị thê tử vừa thương tâm lại
phẫn hận trừng mắt, nhưng trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy mỹ mãn.
Nhưng chỉ sau hai khắc, tộc trưởng Vương thị mang theo chúng danh sĩ ra khỏi sân viện những người này.
Bọn họ vừa ra ngoài thì đều nhìn về phía Vương Hoằng.
Nhìn thấy ánh mắt những người này, Vương Hoằng bất mãn nhíu mày. Không đợi
Vương Hoằng mở miệng, một danh sĩ lắc đầu nói: “Thất lang à Thất lang,
sao đã từng tuổi này mà khi làm việc vẫn không hề cố kỵ như thế chứ? Năm xưa, con đem các mỹ thiếu niên mà bệ hạ ban cho Trần thị A Dung trần
truồng tới cho mấy vị công chúa, còn có cả Tạ thị kia.” Hắn nghẹn lời:
“Ta từng nghĩ rằng loại sự tình này con sẽ không làm nữa. Thật không
ngờ, con lại phạm vào một việc giống hệt như thế.”
Một danh sĩ
khác cũng lắc đầu cười nói: “Chiêu này của tiểu tử con thật sự quá mức
nông cạn, đêm nay trên tháp có mỹ nhân, thê thất của bọn họ đều là người xưa nay thích chỉ trích phụ nhân của con. Ta thấy Thất lang con vẫn
chưa trưởng thành đâu.”
Lời người này vừa dứt, tộc trưởng Vương
thị nhíu mày nói: “Chuyện năm đó đã qua rồi, trẻ tuổi không hiểu chuyện, đừng nhắc tới nữa.”
Nói tới đây, hắn cũng liếc nhìn về phía
Vương Hoằng, nhịn không được thở dài: “Chuyện lần này, kỳ thật cũng
không tính là gì, cứ như vậy đi.” Nói là không tính là gì nhưng trong
giọng nói của hắn tràn ngập bất đắc dĩ cùng đau đầu. Dường như đã qua
mười mấy năm, Vương Hoằng vẫn còn xúc động non nớt như thế, thật sự làm
cho hắn thất vọng.
Mấy người ngươi một câu ta một câu, hồn nhiên không nhìn sắc mặt tái xanh của Vương Hoằng, cùng với động tác liên tục xoa thái dương của chàng! Vương Hoằng về tới sân viện.
Vừa vào tháp, chàng lạnh lùng nói: “Gọi hai thằng nhóc tới đây.”
“Vâng.”
Một người hầu cung kính lên tiếng, xoay người rời đi.
Hẳn trở về rất nhanh, thúc thủ đứng một bên, lặng lẽ đánh giá Vương Hoằng,
rồi lúng ta lúng túng nói: “Nhóm tiểu lang không chịu đến.”
“Vậy ư?” Vương Hoằng thản nhiên hỏi: “Vì sao?”
Hạ nhân thành thật nói: “Nhóm tiểu lang hỏi nô vì sao lang quân triệu hồi
bọn họ, dùng khẩu khí ra sao. Nô đã kể lại theo tình hình thực tế. Nhóm
tiểu lang nói bọn họ đường đường là nhi tử Lang Gia Vương Hoằng, làm sao có thể là thằng nhóc cho được? Việc này phải phân biệt cho rõ, bảo nô
trở về xác nhận một lần nữa.”
Vương Hoằng vươn tay xoa trán.
Một hồi lâu, chàng lạnh lùng nói: “Không sai, cũng biết phản pháo rồi đây.” Một câu ‘Đường đường là nhi tử của Lang Gia Vương Hoằng, làm sao có thể là thằng nhóc cho được’, rõ ràng chính là phản bác chàng, cũng đúng,
bọn nó mà là thằng nhóc, vậy Vương Hoằng mình sinh hạ bọn nó thì là gì?
Vương Hoằng lại ra lệnh: “Ngươi nói cho bọn nó biết, không chịu đến cũng được thôi.”
Chàng chỉ nói câu này rồi ngậm miệng.
Đợi nửa ngày mới thấy hạ nhân phản ứng lại, đáp: “Vâng.” Rồi hắn xoay người rời đi.
Lúc này, hắn rời đi không lâu, một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên từ bên ngoài.
Người còn chưa tới gần, một giọng nói non nớt ủy khuất đã truyền đến: “Vì sao phụ thân lại buồn bực?”
Nó hỏi là hạ nhân kia.
Giọng của hạ nhân truyền đến: “Điều này thì nô cũng không biết.”
Một đồng tử khác thầm oán: “A Túc, đều là tại đệ, ta