
đúng là thực
đạm bạc! Hài tử này, thực không hổ là họ Trần!
Trần Dung thoải mái,
trong ngữ khí thanh thúy mang theo hào khí kêu lên: “Đúng vậy, A Dung
thỉnh Ngô thúc chủ bút, phân chia tài vật. Thúc làm người công chính,
nhất định có thể khiến mọi người tâm phục.”
Trần Dung nói tới đây,
mày khẽ nhướn, có chút kinh ngạc lớn tiếng kêu lên: “Ngô thúc, Ngô thúc? Tại sao thúc sợ run như thế? Hay là thúc không muốn?”
Ngô thúc vội
vàng rặn ra một nụ cười. Hắn nuốt nước miếng, mặt trắng bệch lúng ta
lúng túng nói: “Tất nhiên là ta nguyện ý, nguyện ý mà.”
“Như thế, sao thúc còn không tiến lên đây? Cũng không còn sớm nữa rồi.”
“Vâng, vâng, ta tiến lên đây.”
Khi Ngô thúc cứng ngắc bước lên phía trước, tiếng thở dài của Tôn lão vang
lên phía sau hắn: “Ngô Dương a Ngô Dương, nữ tử còn coi tiền tài là cặn
bã, ngươi là kẻ sĩ tại sao sắc mặt lại tái mét, hành động căng thẳng,
hai mắt vô hồn như thế? Ai, ngươi đúng là thua xa nàng mà!”
Con người ở thời đại này luôn thích bình luận, trưởng giả mà đưa ra nhận xét,
thường thường có thể ảnh hưởng đến cả đời một con người. Giờ phút này
lời của Tôn lão vừa thốt ra, trên gương mặt gầy gò của Ngô Dương trong
xanh trắng lộ ra khí đen.
Ngô Dương chầm chập đi tới bên cạnh Trần Dung.
Trần Dung đứng lên, nàng lấy tay áo che miệng, không chút để ý ngáp một cái, nói: “Tiền tài phân chia cho tốt, chư vị muốn đi hay muốn ở lại xin cứ
tự nhiên.”
Vừa nói, nàng vừa lười biếng đi về phía tẩm phòng.
Hơn 70 người tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng mất tới một canh giờ Ngô Dương mới có thể phân chia xong.
Đặt bút xuống, Ngô Dương đứng dậy trong tiếng cười vui của chúng phó, hắn
ngơ ngác nhìn từ đống tài vật ban đầu cao to như ngọn núi nhỏ, giờ đã
biến thành một số lượng ít ỏi, chỉ cảm thấy bước chân hình như nặng nề
ngàn cân.
Trời ạ! Một nhóm người kia cũng không có ai ngồi không mà,
mấy thứ này cho bọn họ nhét kẽ răng cũng ngại không đủ, nếu bọn họ trách tội, ta, ta còn có ngày lành gì nữa?
Hắn ủ rũ, ngay cả Tôn lão hướng hắn cáo từ rời đi cũng không chú ý tới.
Trong lúc hoảng sợ, hai mắt Ngô Dương lại sáng ngời: Nghe nói trong Trần phủ
còn có vật quý hiếm, có lẽ thứ đó có thể thỏa mãn bọn họ!
Đang lúc
Ngô Dương nghĩ như thế, trong tẩm phòng truyền đến giọng nói thanh thúy
của Trần Dung: “Ngô thúc, Bình ẩu, Thượng tẩu (lão Thượng, tẩu: chỉ lão
nô bộc là nam tử).”
Ba người sửng sốt, đồng thời đáp: “Dạ.”
“Còn có mấy người chưa rời đi?”
“Mười lăm người.”
“Rất tốt. Nơi này ta có một vật, cực kỳ bất phàm, muốn mời ba người các
ngươi dẫn theo mười lăm người đi, đưa nó tới Vương phủ. Cứ nói rằng:
Trong nhà phụ huynh không có ở đây, ta chỉ là một nữ nhi yếu đuối thật
sự khó có thể đảm đương. Nguyện lấy kỳ trân của gia phụ lưu lại để dâng
tặng, chỉ cầu Trần phủ có thể bước vào đội ngũ của Vương phủ, đồng hành
cùng bọn họ.”
Nói tới đây, cửa tẩm phòng kẹt một tiếng mở ra, cùng
lúc đó, một bảo vật ánh hồng lung linh, trong suốt, tuyệt vời mĩ luân
xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Vừa thấy vật này, trước mắt Ngô Dương tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Toàn thân bảo vật này đều phát sáng, chính là một khối san hô cao ba
thước, hình dáng giống như một thân cây. San hổ sinh trưởng dưới đáy
biển, rất khó lấy được, huống chi cây san hô trước mắt này lại trong
suốt, không chút tỳ vết!
Thật sự là bảo vật! Ngô Dương rốt cuộc nhịn
không được, hắn tiến lên một bước, vội vàng kêu lên: “A Dung không thể,
vạn vạn lần không thể.”
Hắn hô to gọi nhỏ, thấy ánh mắt Trần Dung
nhìn mình có chút kinh ngạc, vội thu hồi thần chí, giải thích nói: “Mới
vừa rồi nữ lang đã phân tán đi hơn phân nửa gia tài, hiện tại trong phủ
cũng chỉ còn lại mỗi bảo vật này là đáng giá, chẳng lẽ bảo vật cuối cùng đại nhân lưu lại A Dung cũng không giữ được sao, không nên dâng tặng nó ra ngoài mà?” Ngữ khí của hắn có chút nặng nề mà thở dài: “Nữ lang,
thành gia thì khó mà bại gia thì dễ, nếu làm việc này, chỉ sợ thế nhân
đều nói con phá sản rồi mất.”
“Phá sản?”
Trần Dung mở to mắt nhìn, trong ánh mắt đen láy ẩn hàm chút mỉa mai, nàng vô tình đùa nghịch san
hô cầm trong tay – vừa làm động tác này, không chỉ là Ngô Dương, ngay cả đám người Bình ẩu cũng vội thốt ra tiếng.
Khóe miệng Trần Dung nhếch lên, cực kỳ khinh thường nói: “Tục vật mà thôi, Ngô thúc quan tâm quá mức rồi.”
Nàng không hề để ý tới Ngô thúc, nhìn hai người Bình ẩu, quát: “Các ngươi
nâng đỡ nó, cũng không cần dùng lụa mỏng, lập tức đưa đến Vương phủ đi.”
Không dùng lụa che lại? Chẳng phải là mang đi triển lãm cho người người ngắm sao!
Ngô thúc cả kinh kêu lên: “Vạn vạn lần không thể!”
Trần Dung liếc mắt tà nghễ nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Vì sao không thể?”
Ngô thúc ngắc ngứ, hắn lúng ta lúng túng sau một lúc lâu mới trả lời nàng: “Bảo vật bực này, sẽ dễ dẫn tới đạo tặc.”
Trần Dung cười, nàng híp hai mắt, một bên đánh giá biểu tình của Ngô thúc,
một bên lại lắc lắc san hô trong tay, cực kỳ tùy ý nói: “Đưa nó đến
Vương phủ, nó chính là của Vương gia. Nếu hấp dẫn đạo tặc, cũng là Vương gia hấp dẫn đạo tặc, đ