
iên của ngài là?”
Tôn Diễn thản nhiên trả lời: “Ta là huyết mạch của hệ Tôn Trọng ở Giang Đông.”
Chỉ một câu nói, Trần Nguyên đã mở to mắt, cũng thu hồi biểu tình lơ đãng.
Hắn sợ hãi than thở: “Tôn gia ở Giang Đông ư? Thân phận của tiểu tướng
quân như thế sao lại dính vào chuyện binh đao liếm huyết này? Ai, nghĩ
đến sau khi các chi hệ lớn Tôn gia của ngài ở Giang Đông biết đến, e
rằng sẽ không khỏi sợ hãi.”
Tôn Diễn nhướn mày, không kiên nhẫn
nói: “Người Hồ giết ta, ta sẽ đi giết người Hồ, đại trượng phu nợ máu
phải trả bằng máu, điều này có gì phải sợ hãi?”
Trần Nguyên ha
ha cười, lại chắp tay, tán thưởng nói: “Tiểu tướng quân thật sự là nam
nhi đường đường, tâm huyết trượng phu. Mời.”
Lúc này, Tôn Diễn gật đầu.
Sau khi cậu đi được hai bước, lại quay đầu nhìn về phía Trần Dung.
Khi nhìn thấy gương mặt có vẻ quá mức rụt rè của Trần Dung sau lớp mũ sa
kia, cậu lén lút chớp mắt vài cái với nàng rồi xoay hẳn người lại, thận
trọng vái chào với nàng, cất cao giọng nói: “Trên đường đến phía nam, A
Dung mời cơm ta, lấy y phục cho ta mặc, ơn cứu sống, Diễn khắc trong tâm khảm.”
Trần Dung ngẩn ra, ngay sau đó, nàng hiểu được ý tứ của
cậu. Nàng vội vàng nghiêng người né qua, cúi người: “Tiểu tướng quân
khách khí.” Nàng đỏ mặt, lúng ta lúng túng nói: “Đó là việc ta nên làm.”
Tôn Diễn nhìn thấy nàng giả bộ, nhịn không được hai mắt híp thành một
đường, cậu ho nhẹ một tiếng, cố nhịn cười nói: “Cho dù thế nào, ân tình
của nữ lang, Tôn Diễn suốt đời khó quên. Ta đi đây, hai ngày nữa lại đến thăm muội.”
“Vâng.”
Tôn Diễn vung tay áo dài, xoay
người bước đi. Trần Nguyên theo phía sau cậu, một khắc khi đi ra cửa
viện, hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Trần Dung thêm vài lần.
Đến khi bọn họ đi thật xa, Trần Dung mới hồi phục tinh thần.
Lúc này, Bình ẩu chạy đến bên người nàng, vui mừng nói: “Nữ lang, nữ lang,
chuyện này quá tốt, Tôn tiểu tướng quân cũng đến thành Nam Dương, có cậu ấy ở đây, cuộc sống của nữ lang sẽ tốt hơn.”
Ngẫm nghĩ, Bình ẩu nói thầm: “Đáng tiếc tiểu tướng quân không nên giết người Hồ làm gì,
bằng không, thừa dịp cậu ấy còn chưa trở lại trong tộc, nhanh cưới nữ
lang về đi, nếu vậy thì thật tốt mà. Ai.”
Bà đứng một bên nói
nhỏ, Trần Dung tháo mũ sa xuống, âm thầm nghĩ: Tôn Diễn đã làm gì vậy,
cũng không có khả năng chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã trở thành tướng
quân bộ hạ của Nhiễm Mẫn. Đúng rồi, nhất định là Nhiễm Mẫn đã biết thân
phận của huynh ấy, muốn bảo vệ huynh ấy, nên điều huynh ấy tới chỗ an
toàn như thành Nam Dương này. Bình ẩu nhủ thầm sau một lúc, lại chuyển sang nói với Trần Dung: “Nữ
lang, người nói xem, tuổi Tôn tiểu lang cũng không còn nhỏ, hẳn là chưa
cưới vợ đúng không, nếu không, để ẩu đi hỏi thử cậu ấy xem sao?”
Trần Dung lắc đầu.
Nàng đưa mắt nhìn phương xa, thản nhiên nói: “Có một số việc không thể nóng
vội. Quýnh quáng lên thì không thể đạt được điều gì cả.”
Bình ẩu than thở nói: “Nô không hiểu.”
Trần Dung buông rủ hai mắt, vươn tay đặt lên huyền cầm, sau khi vài tiếng
đàn du dương phát ra, lại nói: “Nay, toàn bộ mọi người ở Nam Dương đều
cho là ta ái mộ Vương Thất lang. Chỉ chớp mắt lại chuyển hướng sang
trượng phu khác, vậy chẳng phải là hư tình giả ý hay sao? Ẩu, ngươi cũng biết mà, bốn chữ hư tình giả ý có thể tổn hại thanh danh của một
người.”
Bình ẩu vội la lên: “Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ cả đời này của nữ lang, ngoại trừ Vương Thất thì không lấy ai
làm phu sao?”
Tay phải Trần Dung khẽ gẩy, phát ra liên tiếp tiếng đàn thanh thúy như nước suối.
Bình ẩu ngây người một lúc, vẫn nhịn không được kêu lên: “Nữ lang, nữ lang?”
Trần Dung buông lỏng tay, tiếng đàn êm ái im bặt, nàng rũ hai mắt, từ từ
nói: “Ẩu, nếu Tôn Diễn đã trở lại, như vậy ta cũng có thể thả lỏng một
chút.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lúc này, ánh mắt Trần Dung có chút kỳ quái, mang theo ý tươi cười, lại mang theo một chút xa xôi.
Nàng nhìn Bình ẩu chăm chú, đột nhiên hỏi: “Ẩu có biết Vương Thất lang ở đâu không?”
Bình ẩu thật không ngờ nàng đột nhiên nhắc tới Vương Thất lang, không khỏi ngẩn ra, lắc đầu đáp: “Nô không biết.”
“Bảo Thượng tẩu đi điều tra, xem chàng đang ở đâu.”
Bình ẩu mở to hai mắt, có chút cẩn thận, cũng có chút khẩn trương hỏi: “Nữ lang, người, người muốn làm gì?”
“Không có gì.” Trần Dung nâng cằm nhỏ, quay đầu nhìn về phía chủ viện, nói:
“Tôn tiểu lang đã trở lại, trong tay của huynh ấy có hai ngàn sĩ tốt,
toàn bộ thành Nam Dương đều nằm trong sự bảo vệ của huynh ấy. Ẩu, ngươi
nói xem, hiện tại có phải ta rất an toàn hay không, không còn ai dám dễ
dàng đụng đến ta nữa đúng hay không?”
Bình ẩu ngây ngốc gật đầu.
Trần Dung liếc nhìn bà một cái: “Như vậy, bảo Thượng tẩu đi điều tra xem
Vương Thất lang ở đâu, ta muốn gặp chàng. Ta nghĩ, kỳ thật chàng đang
chờ ta hẹn gặp, chờ ta nói rõ ràng.” Nói cách khác, mình gặp chàng cũng
không cần áy náy, mà chàng, cũng sẽ không bởi vì mình cố ý kéo dài dây
dưa không rõ mà mang ấn tượng xấu.
Phải biết rằng, đối với nhóm
danh sĩ mà nói làm sai thì không đáng lo lắm, đã