
ó nàng! Đi!” Mạc Kỳ Lâm cắn răng, nhưng tu dưỡng rất tốt, rống rất văn nhã.
Trên mặt Mạc Kỳ Diễn đều là bất đắc dĩ,
cười. Mạc Kỳ Minh mặt đen trong chốc lát, sau đó lại cong môi bật cười,
Mạc Kỳ Sâm khẽ than lắc đầu một cái, nghiêng đầu nhìn về phía vản gia,
khẽ cười nói: “Vương phi nhà ngươi ra lệnh trục khách, ngươi dám lưu người sao?”
Quản gia cúi đầu xuống vài phần, buồn bực vân vê ống tay áo, ê a nói “Bẩm Lục vương gia, nô tài, nô tài…nô tài không dám…không dám lưu, nhưng mấy vị vương gia có thể không cần để ý lời trêu cợt của vương phi…”
“Được, không cần để ý, nhưng mà cái vụ phạt tiền này thì…” Mạc Kỳ Minh mím môi, nhìn quản gia.
Quản gia cắn răng một cái, “Nếu như vương phi có hỏi, nô tài sẽ nói đã thu.”
Phúc hắc! Một trăm phần trăm phúc hắc!
Đêm sâu lắng, vì tuyết rơi đầy trời mà
trở nên sáng ngời, trong nhà thắp một cái lò sưởi, lại thêm mấy lò sưởi
nhỏ, cả căn phòng tràn đầy ấm áp.
Mạc Ly Hiên tự mình nhìn Lăng Tuyết Mạn
ăn một tô cháo, thêm mấy khối điểm tâm, lại uống hết thuốc, lúc này mới
yên lòng, Xuân Đường ngâm khăn giúp Lăng Tuyết Mạn rửa mặt, Mạc Ly Hiên
khẽ mỉm cười “Ta làm cho.”
Dứt lời, trực tiếp cầm khăn từ trong tay
Xuân Đường, nụ cười hàm chứa dịu dàng, nó nhẹ lau chùi hai gò má của
Lăng Tuyết Mạn, đôi mắt, đôi môi, cả cái cổ trắng như tuyết, sau đó lại
tỉ mỉ lau sạch tay cho nàng, mới nói “Xuân Đường, ngươi giúp mẫu thân cởi đồ trang sức, thay đồ đi.”
“A, vâng, tiểu vương gia.” Xuân
Đường ngơ ngác không kịp phản ứng, vội vàng tiến lên giúp Lăng Tuyết Mạn tháo tóc. Đang định giúp nàng cởi áo, tay vừa chạm vào cổ áo, lại thấy
không ổn, Xuân Đường lúng ta lúng túng nhỏ giọng nói “Tiểu vương gia, nô tỳ hầu hạ vương phi cởi áo đi ngủ.”
“A, vậy ta lánh mặt một chút, tối nay ta xem chừng mẫu thân, các ngươi dọn dẹp xong xuôi thì xuống nghỉ ngơi đi.” Mạc Ly Hiên ửng đỏ mặt, nói.
Xuân Đường, Thu Nguyệt ngờ nghệch, chờ họ lấy lại tinh thần thì Mạc Ly Hiên đã lui ra ngoài phòng.
Hai người bận rộn giúp Lăng Tuyết Mạn cởi áo khoác, dò hỏi “Vương phi, tối nay tắm rửa không?”
“Ừ, chuẩn bị một chút.” Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ một chút, nói.
“Nhưng tiểu vương gia?” Thu Nguyệt đè thấp giọng, hi vọng Lăng Tuyết Mạn có thể để cho Mạc Ly Hiên trở về
Liễu Hương Cư, nếu như nó thật sự canh chừng Lăng Tuyết Mạn một đêm, chỉ sợ rằng chủ tử các nàng sẽ tức giận đến mức phá cửa!
Lăng Tuyết Mạn khó xử, mặc dù nàng rất
muốn ở cùng nhân tình, nhưng mà Ly Hiên yêu mến nàng như vậy, nàng nỡ
lòng nào nhẫn tâm phật ý nó?
Suy nghĩ một chút, đành phải nói “Không sao, đi chuẩn bị đi, ta tắm, Ly Hiên sẽ không nhìn.”
“Dạ, vương phi.” Xuân Đường, Thu Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ đi ra ngoài
Mạc Ly Hiên vẫn ngồi ở ngoài phòng uống
trà chờ, đợi cho bọn nha hoàn mang thùng nước tắm ra ngoài, toàn bộ thu
dọn xong, lúc này, nó mới lại đi vào
Lăng Tuyết Mạn xõa tóc xuống, Thu Nguyệt
đang cầm khăn lông giúp nàng lau nước dính trên tóc, trong phòng bởi vì
hơi nước mà trở nên mờ mịt, Lăng Tuyết Mạn mặc trung y ngồi trên giường, nhìn nghiêng, cổ áo khẽ buông lỏng, da thịt trắng nhẵn nhụi, xương quai xanh như ẩn như hiện, cằm nhỏ, gương mặt thủy nộn, cánh môi không son
phấn vẫn kiều diễm, sóng mũi thẳng thướm, đôi mắt trong suốt, lông mày
cong cong, tóc mái vài sợi tùy ý dán trên trán, Lăng Tuyết Mạn thêm mấy
phần phong tình mê người
Mặt đột ngột nóng, Mạc Ly Hiên cảm thấy chật vật, cuống quýt, mất tự nhiên “Mẫu thân, ngài muốn nước không?”
“Ừ? Không cần.” Lăng Tuyết Mạn lắc lắc đầu, nhìn mái tóc ướt của mình một chút, không nhịn được liền nói “Xuân Đường, Thu Nguyệt các ngươi cũng nghỉ ngơi đi, ta không có chuyện gì,
ừ, Hiên nhi, mẫu thân thật không có chuyện gì, con đừng lo lắng cho ta,
canh giờ không còn sớm, trở về ngủ đi, sáng mai không phải còn luyện
kiếm sao?”
“Mẫu thân, con… được rồi, con trở về
Liễu Hương Cư, vậy hãy để cho Xuân Đường, Thu Nguyệt coi chừng đi, ngài
không thể không có người trông nom.” Mạc Ly Hiên cắn cắn môi, thoáng nghiêng mặt, nói.
“Ừ, vậy cũng được.” Lăng Tuyết Mạn cười khẽ.
Mạc Ly Hiên cười theo một tiếng “Được rồi, mẫu thân, Hiên nhi trở về.”
“Ừ.”
Nhìn Mạc Ly Hiên đi ra ngoài, hai nha
hoàn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại lần nữa, lại thấy Lăng
Tuyết Mạn nhìn chằm chằm hai người, không khỏi có chút căng thẳng, hoài
nghi hỏi “Vương phi, ngài có chuyện gì sao?”
“Không sao, đi xuống đi.”
“Dạ, nô tỳ cáo lui!”
Cửa phòng đóng lại, Lăng Tuyết Mạn thu
hồi nụ cười, kinh ngạc nhìn bên bình phong, trong lòng không khỏi có
chút tư vị, càng ngày nàng càng cảm giác nhân tình có quan hệ sâu sắc
với Tứ Vương Phủ này, nếu không hắn sẽ không thể trực tiếp theo dõi
nàng, cũng không thể hiểu rõ Tứ Vương Phủ như lòng bàn tay, như vậy rốt
cuộc hắn với Tứ vương gia là bạn hay thù đây? Nếu là thù, nàng cũng
không thấy hắn thương tổn bất luận kẻ nào trong Tứ Vương Phủ, ngoại trừ
Cốc Vũ Mỵ là có chút đặc biệt thôi, nếu là bạn, ngoài đời vẫn thường
nói, không cướp vợ bạn, vậy tại sao hắn lại có thể…
Yên lặng suy nghĩ, tay ở trên lò sưởi lật tớ