
i lật lui, hồn nhiên quên mất thời gian, mãi cho đến khi nến trong
nhà đột ngột tắt, Lăng Tuyết Mạn mới hồi phục tinh thần, chậm rãi nâng
mắt, Mạc Kỳ Hàn từ bình phong đi vào, bởi vì tuyết rơi, trong nhà mặc dù không đốt đèn vẫn có chút ánh sáng, Lăng Tuyết Mạn mở to hai mắt muốn
nhìn rõ hắn từ xa, lại thấy hắn chợt lách người quay lưng về phía nàng,
kéo rèm cửa sổ lại.
Rèm cửa dày cộm cách trở ánh sáng, trong nhà lại một mảnh tối đen.
Lại không thấy! Lòng tràn đấy thất vọng, Lăng Tuyết Mạn tức giận lầm bầm một câu “Hồ ly giảo hoạt!”
“Ha ha, cái gì giảo hoạt?” Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ đến gần, ôm lấy người vào trong ngực, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng hỏi “Thân thể cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Biết nàng bất tỉnh, ta sốt ruột gần chết.”
“Ta vẫn khỏe, nhân tình, chàng mau nói đi, rốt cuộc ta có mang thai hay không ?” Lăng Tuyết Mạn hạ thấp giọng nói, có chút ngượng ngùng, cũng có chút bất an cùng căng thẳng.
“Không có, đại phu đã nói với nàng,
phải chăm sóc thân thể thật tốt, uống thuốc đúng hạn, không thể ăn thức
ăn có tính hàn, phải nuôi dưỡng cơ thể thật tốt, còn nhiều thời gian,
chúng ta sẽ có hài tử, nhất định sẽ có.” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh nói,
hắn động viên Lăng Tuyết Mạn cũng tự thuyết phục mình, nếu như theo lời
sư phụ nói, khi hắn trúng độc cơ hồ không thể giải, sư phụ cũng có thể
cứu sống hắn, như vậy thì không lý nào Lăng Tuyết Mạn không thể mang
thai?
“Thật sao?” Lăng Tuyết Mạn buông lõng tâm “Vậy ta yên tâm, nếu không thì ta lo lắng gần chết.”
“Mạn Mạn, nàng muốn sinh con cho ta sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ hôn lên vành tai Lăng Tuyết Mạn, trong giọng nói có chút khàn khàn.
Lăng Tuyết Mạn sợ nhột, cười khanh khách, nâng mặt Mạc Kỳ Hàn chủ động dâng môi của mình, trong lúc răng môi gắn
bó, nhẹ giọng nói “Nhân tình, ta gọi chàng là lão công đi, ta yêu
chàng, đương nhiên nguyện sinh bảo bối cho chàng, mang thai hài tử của
chúng ta.”
“Ừ, Mạn Mạn, chỉ cần nàng nguyện ý, ta liền cao hứng.” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười, ôm sát Lăng Tuyết Mạn, nhưng được một lúc, lại chợt cau mày.
“Nhưng mà, Mạn Mạn, nàng vừa nói ta là cái gì lão, cái gì công? Tại sao không gọi ta là nhân tình?”
“Ách…” Lăng Tuyết Mạn le lưỡi, đôi mắt chuyển vòng vo mấy vòng mới ngượng ngùng nói: “Lão công dễ nghe mà, ý nghĩa chính là phu quân, nhân tình vừa nghe là biết
nam nhân vụng trộm, ừ, ta muốn đường đường chính chính.”
Mạc Kỳ Hàn buồn bực “Vậy nàng trực
tiếp gọi ta là phu quân không được sao? Cần gì phải dùng cái danh xưng
lạ lùng đó? Thật sự ta chưa bao giờ nghe qua cái từ lão công này!”
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, bầu trời bay xuống toàn các tảng bông tuyết lớn, trong trời đất phủ một mảnh tang thương.
Dưới tàng cây, Mạc Kỳ Hàn đứng thật lâu,
Vô Cực cầm dù đứng ở bên cạnh, toàn bộ che vào trên đầu hắn, nhưng bị
hắn lắc đầu từ chối, áo choàng trên vai rất nhanh dính đầy bông tuyết,
trên cẩm áo vàng nhạt cũng đầy tuyết trắng tinh.
“Chủ tử, vẫn là trở về nhà đi, nếu không sẽ bị lạnh.”Vô Cực nhỏ giọng khuyên nhủ.
“Sư phụ trở về chưa?”Mạc Kỳ Hàn nhẹ giọng hỏi.
“Chưa, Xuân Đường đến nói, Vương phi hôn mê, sau đó vội vàng trở về.”
“Hôn mê?” Tâm Mạc Kỳ Hàn nguyên bản bất an, càng thêm bất an, liền quay thân mình trở về, Vô Cực quýnh lên vội nói: “Chủ tử, tiểu Vương gia còn ở bên cạnh coi chừng!”
Bước chân phút chốc ngừng lại, Mạc Kỳ Hàn nhói tâm, cắn chặt răng trầm giọng nói: “Báo cho Tư Khuynh tới gặp bổn vương!”
“Vâng, chủ tử!”
Bước chân lộn trở lại, lại đứng ở dưới
tàng cây, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, thân mình càng căng thẳng hơn,
môi mỏng của Mạc Kỳ Hàn nhấp thành một đường thẳng, xuất thần nhìn cánh
hoa Mai trên mặt tuyết.
Một lát, quản gia vội vàng tới, chắp tay nói: “Chủ tử, nô tài ở đây!”
“Vương phi như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn ra vẻ trầm ổn, nhưng vẫn che dấu không được lo lắng.
“Hồi chủ tử, Vương phi đã tỉnh lại, lão tiền bối lấy thuốc, phòng ăn nấu cháo, tiểu Vương gia đút Vương phi ăn, nô tài nhìn Vương phi đã
có thần sắc hơn nhiều, lão tiền bối nói tĩnh dưỡng mấy ngày liền không
sao.” Quản gia vội vàng trấn an.
“Ừ.” Mạc Kỳ Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiện đà nheo mắt, lầm bầm lầu bầu: “Tiểu Vương gia ở tự mình hầu hạ? Hiên nhi sang năm đã mười tuổi, thân cao đại khái sắp bằng nàng đi…”
Quản gia nghe được lời nói nhỏ vụn của
Mạc Kỳ Hàn, không tự chủ cúi đầu thấp đi một phần, tiểu Vương gia đối
với Vương phi rất cẩn thận, chủ tử chắc là có khúc mắc trong lòng thôi.
“Tư Khuynh, kêu Xuân Đường Thu Nguyệt sớm đi hầu hạ Vương phi rửa mặt, bổn vương tối nay sẽ đến.”
Mạc Kỳ Hàn đột nhiên mở miệng, quản gia ngẩn người, vội nói: “Vâng, nô tài nhớ kỹ.”
Sau khi quản gia đi không lâu, Thiên Cơ
lão nhân rốt cục trở lại, vừa thấy Mạc Kỳ Hàn, là lắc đầu lại thở dài,
sau đó lập tức trở về nhà, ngồi co rụt trên ghế, buồn bã ỉu xìu nói: “Mộng Thanh, bóp chân cho sư phụ.”
“Haiz, đến đây.” Lâm Mộng Thanh
lắc mình đi ra từ mật thất, nhìn thần sắc Thiên Cơ lão nhân, co rúm khóe miệng, ngồi một bên nhéo chân cho ông, hồ nghi hỏi: “Sư phụ, ngài đi đường bị trẹo chân sao? Tại sao nét