
i vừa nói cái gì? Ta không có hiểu, Hoa Mai bà bà là thay thế chàng bảo vệ ta? Chàng phải đi?”
“Mạn Mạn, nàng nằm xuống, không nên kích động, trước hết nàng nghe ta nói được không?” Mạc Kỳ Hàn lôi kéo tay Lăng Tuyết Mạn, lo lắng nói.
“Không, ta muốn nhìn chàng nghe chàng nói! Nói cho ta, ta vừa rồi nghe lầm, chàng là trêu đùa ta đúng không?” Trong mắt Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng tràn đầy nước mắt, nàng nghe ngữ khí của hắn, không được thích hợp!
Mạc Kỳ Hàn cảm thấy căng thẳng, vội ngồi dậy, ôm lấy nàng, nghẹn ngào nói: “Mạn Mạn, ta có chuyện quan trọng, phải rời khỏi, có thể là ba tháng, có thể là nửa năm, cũng có thể có thể là một năm, ta lo lắng cho nàng, ta liền tìm Hoa Mai bà bà, trùng hợp là bà cũng biết quản gia Tứ Vương phủ, lại trùng hợp quản gia cũng đi tìm bà, cho nên bà liền tới, ta cùng Hoa Mai bà bà quan hệ rất sâu, bà sẽ chiếu cố nàng thật tốt, nàng chờ ta trở
về, được không?”
“Không được!”
Lăng Tuyết Mạn hô lên một tiếng, quả thực không thể tin được, liều mạng lắc đầu, lệ tuôn rơi “Ta không biết chàng có bản lĩnh bao lớn, có thể an bài Hoa Mai bà bà đến
bên cạnh ta, nhưng chàng đã sớm quyết định muốn đi, đã sớm an bài phải
không? Chàng gạt ta, hiện tại nói cho ta, còn có ý nghĩa gì? Tối nay là
đêm cuối cùng chúng ta ở chung sao? Ngày mai chàng sẽ đi phải không?”
“Mạn Mạn, là ta gạt nàng, ta sợ nàng
thương tâm! Đúng vậy, sáng mai ta phải đi, nhiều ngày qua, ta duy nhất
không bỏ xuống được chính là nàng, ta không dám nói, cứ chờ tới bây giờ, nàng chớ trách ta được không?” Trong giọng nói của Mạc Kỳ Hàn cũng
mang nức nở, ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, chặt đến muốn đem nàng tiến vào thân thể hắn, để có thể mang đi.
“Vì sao? Tại sao muốn đi? Chàng rốt
cuộc có chuyện gì quan trọng mà đi lâu như vậy? Một năm? Ta sao có thể
đợi cho đến một năm đâu?” Lăng Tuyết Mạn khóc, hai tay ôm lưng Mạc Kỳ Hàn, khổ sở như trời muốn sập.
Lòng Mạc Kỳ Hàn đau như cắt, “Mạn Mạn, đáp ứng ta, chờ ta trở về, ta làm xong chuyện này, chỉ cần hồi kinh, ta liền tới tìm nàng, được chứ? Hoàn thành chuyện này, liền cách ngày ta
cưới nàng lại gần hơn một bước. Mạn Mạn, chờ ta…”
“Tình nhân, nhất định phải đi sao?
Những chuyện chàng làm có nguy hiểm không? Chàng đi, ta không biết hành
tung của nàng, không biết chàng ăn ngon không? Ngủ được không? Tâm tình
có được không? Có mệt không? Thân chàng ở nơi nào? Đang làm cái gì? Ta
cái gì cũng không biết, chàng làm cho ta chờ, ta chờ không nổi a!”
Lăng Tuyết Mạn khóc không thành tiếng,
mệt mỏi, cả người lả vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt tóc
nàng, ánh mắt nhắm lại, “Mạn Mạn, bất luận ta đang ở nơi nào, bất
luận ta đang làm cái gì, trong lòng đều sẽ nhớ nàng, nàng là toàn bộ tâm can của ta, toàn bộ… cái gì cũng không được lo lắng cho ta, ta sẽ rất
tốt, chính nàng phải vui vẻ, biết nàng vui vẻ, ta sẽ rất vui vẻ, còn có, thân mình tiếp tục điều trị ba tháng, một chút thuốc cũng không thể
chậm trễ biết không? Rất nhiều chuyện ta đều sắp xếp xong xuôi,
cái gì nàng cũng không cần hỏi, không cần nói, làm như cái gì cũng không biết, đại phu bắt mạch cho nàng là ta an bài, nàng cứ việc uống thuốc
là tốt rồi.”
“Mạn Mạn, đáp ứng ta, nàng sẽ chờ ta, được chứ?” Mạc Kỳ Hàn cúi đầu, hôn lên môi Lăng Tuyết Mạn, thật lâu sau đó, thì thào: “Đáp ứng ta, Mạn Mạn!”
Lăng Tuyết Mạn không ngừng gật đầu, nước mắt sớm mơ hồ hai mắt, “Ừ, ta đáp ứng, đáp ứng, ta sẽ luôn luôn chờ chàng, bất luận bao lâu, chờ chàng tìm đến ta, chờ chàng đến cưới ta…”
“Mạn Mạn, những điều ta dặn dò nàng, nàng nhớ kỹ chưa?” Mạc Kỳ Hàn cố gắng tươi cười, không yên tâm hỏi.
Lăng Tuyết Mạn lại gật đầu, “Nhớ kỹ, phải nghe lời Hoa Mai bà bà, phải uống thuốc, phải vui vẻ, phải đợi chàng trở về, đúng không?”
“Đúng, còn có một việc, nàng ngàn vạn
lần phải nhớ kỹ, không thể cùng… bất kỳ Vương gia nào đó ở chung một
mình, nhất là Tam Vương gia, biết không?”
“Vì sao?”
Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Bởi vì Tam Vương gia, ta không thích, ta sợ hắn có ý khác đối với nàng, dù sao nàng cứ đáp ứng ta, được chứ?”
“Ừ.” Lăng Tuyết Mạn đáp, giọng đã nghẹ mũi rồi.
“Mạn Mạn rất ngoan, ta rất thích, rất thích…”
Mạc Kỳ Hàn vui mừng cười, ôm Lăng Tuyết Mạn một lần nữa nằm xuống, dán lên môi nàng, rưng rưng nói nhẹ, “Mạn Mạn, nàng nhớ kỹ một câu nói, những lời này là cam kết của ta đối với
nàng, vì nàng, ta nhất định sẽ sống sót trở về, biết không?”
“Lời gì?”
“Tuyết ức hàn sương phát tề mi, sinh
tử bất li đáo bạch đầu! Trong lời này có nàng, có ta, chúng ta sinh tử
cùng nhau đến khi bạo đầu!”
Hôn, như mưa rơi xuống, mang theo lòng
tràn đầy quyến luyến, cùng đau xót ly biệt, cái hôn này, triền miên đến
tận xương, một đêm này, liều chết dây dưa…
Đêm, cực kỳ tĩnh lặng.
Thái giám tổng quản Lý Đức Hậu mang theo
một gã nam tử mặc trang phục thái giám, vội vàng đi hướng Lãm Nguyệt
trai phía đông Phượng thần cung.
“Nô tài thỉnh an Công chúa Nhã Phi!” Lý Đức Hậu đến gần một bước, quỳ xuống hành lễ.
Nhã Phi đang đọc sách, ngẩng đầu mỉm cười, “Lý công công không cần đa lễ, phụ hoàng có gì phân phó sao?”
“Hồi