Old school Swatch Watches
Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212162

Bình chọn: 8.00/10/1216 lượt.

hiên Cơ lão nhân cúi đầu, trên mặt tràn đầy vẻ không được tự nhiên.

Hoa Mai bà bà lại vừa khóc vừa cười, “Nếu ông sớm nói với ta lời này, ta đã sớm dọn đi rồi!”

“A?” Thiên Cơ lão nhân ngẩng đầu, ngớ ra chút nữa, toét miệng cười, nắm chặt tay Hoa Mai bà bà, nói: “Được, chờ ta hỗ trợ Hàn tiểu tử nam chinh trở về, lại hỗ trợ hắn thanh trừ loạn đảng, chúng ta trở về đi.”

“Ừ.”

Hoa Mai bà bà mừng mà khóc, hai người, bốn tay gắt gao nắm lẫn nhau.

Hôm sau.

Ngoài cửa Tuyên Hoa, lá cờ bay lên, tiếng trống trận vang to, ba quân đứng ở quảng trường chờ xuất phát!

Văn võ bá quan đứng phân thành hai hàng,

đứng đầu đại quân, là nguyên soái Lôi Việt tuổi chừng bốn mươi bảy, bên

cạnh, là một nam tử thân hình cao lớn, trên đeo mặt nạ bạc che tất cả

dung mạo, quần áo đen, thần bí khó lường, một đôi thâm thúy mắt xuyên

thấu qua mặt nạ, bình tĩnh nhìn phía trước!

Trên đài điểm tướng, Mạc Ngự Minh thân

mặc long bào, Hoàng Hậu ngồi bên cạnh, ở phía sau bọn họ, có hai bóng

người bé bỏng đang đứng, là Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Nhã Phi!

Khi Mạc Kỳ Hàn rời đi lúc canh bốn, Lăng

Tuyết Mạn khóc lâu lắm, vừa mới mơ mơ màng màng ngủ, Mạc Ngự Minh liền

phái Lý Đức Hậu khẩn trương đến tuyên vào trong cung, muốn nàng cùng

tiễn đưa tướng sĩ nam chinh, giờ phút này không chỉ có ánh mắt sưng phù, sắc mặt cũng tái nhợt vô cùng, không có một chút tinh thần đứng dại ra ở nơi đó.

Trong đôi mắt sâu dưới mặt nạ bạc, nhìn

thật sâu tới trên đài điểm tướng, ánh mắt đảo qua phụ hoàng, mẫu hậu,

muội muội của hắn, cuối cùng ngừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy

không chịu nổi, vẻ mặt dại ra, tâm gắt gao co rút đau đớn.

Khoảng cách bất quá năm trượng, nhưng hắn không có cách nào nói cho nàng biết, hắn đang đứng ở trước mặt nàng,

gần đến nỗi, nàng chỉ cần dời ánh mắt lên một tấc, liền có thể nhìn đến

hắn!

Theo trên gương mặt kia, hắn biết, khi

hắn đi rồi, nàng hung hăng khóc, nàng đáp ứng hắn không khóc, đáp ứng

hắn sẽ cười chờ hắn trở về, nhưng nàng lại vụng trộm khóc sau lưng hắn,

vụng trộm thương tâm, nếu có thể, nếu có thể mang nàng đi, hắn nhất định không chút do dự…

Bên môi vẫn còn lưu lại hương vị, trong nháy mắt lúc hắn xoay người rời đi, nàng dùng sức hôn hắn…

“Tình nhân, từ đây ở trong lòng ta, có bờ bến vọng phu, mỗi ngày trông quân về!”

“Tình nhân, chàng hứa với ta bạch phát tề mi, sinh tử tương huề, ta liền hứa với chàng bồ vi nhận như ti, kiên trinh vĩnh tương thùy!” (đại loại là anh hứa với chị sinh tử

cùng nhau đến răng long đầu bạc, còn chị hứa với anh là cho dù cây lau

sậy có mềm như sợi tơ thì chị vẫn một lòng một dạ theo anh)


Mạc Kỳ Hàn nhắm lại mắt thật sâu, lại sợ

xoay người rời đi sẽ không nhìn thấy nàng, liền nhanh mở mắt, một cái

chớp mắt nhìn vào nữ tử hắn yêu mến nhất, không muốn bỏ lỡ tí xíu thời

gian nào để được nhìn nàng…

Ngoài thành, Lâm Mộng Thanh cùng Thiên Cơ lão nhân đã mang ám vệ cưỡi ngựa đi trước một bước.

Khúc xuất chinh tấu vang, ba quân bưng

chén rượu lên, Mạc Ngự Minh cùng Hoàng Hậu nâng chén, không khí trên

quảng trường trang nghiêm sâu lắng.

“Trẫm cùng Hoàng Hậu, kính tướng sĩ

nam chinh ba chén rượu, cầu chúc Đại Minh ta trận chiến này đắc thắng,

đuổi binh Nam Man chạy về Nam Chiếu, thu hồi mất đất! Đợi các khanh

chiến thắng trở về, trẫm mười dặm đón chào, đãi rượu ăn mừng!”

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

“Hoàng Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Tiếng la vang vọng xuyên thấu tận trời xanh!

Ba ngàn chén rượu ngã trên mặt đất, kèn

xuất chinh thổi lên, ba quân quỳ lạy, sau đó đại quân chỉnh tề đi ra

khỏi cửa Tuyên Hoa -

Ánh mắt ảm đạm của Lăng Tuyết Mạn bởi vì

động tĩnh khổng lồ này, mà thoáng có tiêu cự, kinh ngạc nhìn hàng tướng

lãnh trước mặt, ánh mắt đương nhiên ngừng ở trên người một người duy

nhất đeo mặt nạ trông rất đặc khác biệt, đại tướng quân Mạc Quân Lâm!

Mà ánh mắt của nàng nhìn tới lại đúng là

lúc hắn xoay người, bốn mắt giao nhau hai giây trong không trung, tim

nàng đập loạn nhịp nhìn hắn, bởi vì khoảng cách xa, nàng lại vô tâm xem

ánh mắt hắn, chính là tùy ý thoáng nhìn như vậy, từ mặt nạ của hắn, nghĩ đến Tình nhân của nàng cũng không thể lộ diện giống như hắn, mà hắn bởi vìa nàng vừa nhìn, liền muốn phi thân tới trước mặt nàng!

Ngựa hí, hắn nhanh hoàn hồn, cắn răng

quay người lại lên ngựa, cầm dây cương, không dám lại chính diện nhìn

nàng, chỉ làm như vô tình ngoái đầu một cái nhìn lại, trong cái nhìn

kia, hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ, hàm chứa tưởng niệm cùng yêu say đắm,

rồi sau đó, thúc ngựa bụng, cường quyết giục ngựa chạy đi!

Mạn Mạn, chờ ta trở về, chờ ta…

Đưa mắt nhìn, tất cả tướng sĩ ra cửa Tuyên Hoa, đại quân tiến bước…

“Mạn Mạn, sao vậy? Đã khóc à?”

Hoàng Hậu ngụy trang hết sức tốt, trên

mặt dịu dàng như trước, ung dung hào phóng, cầm tay Lăng Tuyết Mạn, nhẹ

vỗ về ánh mắt sưng phù của Lăng Tuyết Mạn, nhẹ nhàng hỏi.

Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng lắc đầu, “Không sao, mẫu hậu, con rất khỏe, thật không có gì.”

“Đi, cùng mẫu hậu đi Phượng Thần cung nghỉ một lát, dùng khối băng đắp mắ