
Vương gia còn
chưa hồi phủ, bảo Thu Nguyệt đến tìm nô tài hỏi một lần, lúc này có vẻ
như đang tắm.” Quản gia khom người trả lời.
“Được, theo dõi kỹ, không thể để cho
Vương phi nghe được nửa lời đồn, chỉ cần nàng không làm khó đòi ra khỏi
phủ, nàng muốn như thế nào đều được, tiểu Vương gia từ ngày mai sẽ ở
cùng nàng, có Hoa Mai bà bà cùng sư phụ ở đây, nàng sẽ không gặp nguy
hiểm, muốn chơi cái gì cứ việc cho nàng chơi.”
“Vâng, chủ tử!”
“Được rồi, thời gian cấp bách, kêu Xuân Đường Thu Nguyệt lui ra đi.”
“Vâng!”
Cúc Thủy Viên.
Lăng Tuyết Mạn tựa vào trong bồn tắm mờ mịt hơi nước, lười nhác hí mắt, nhàm chán muốn chết.
“Vương phi, tiểu Vương gia hồi phủ.” Xuân Đường tiến vào, vui vẻ nói.
“Đã về rồi? Ta an tâm.” Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, hơi ngồi dậy.
“Đúng vậy, Vương phi, nô tì hầu hạ ngài tắm mau chút đi, thời gian không còn sớm.” Thu Nguyệt vội vàng nói.
Lăng Tuyết Mạn ngáp một cái, lại khoát tay, “Hai người các ngươi đi xuống ngủ đi, ta còn muốn ngâm chút nữa, chờ nước lạnh, ta sẽ đi ra ngủ.”
“Vương phi, vậy… vậy nô tì để áo ngủ
của ngài ở chỗ này, ngài chú ý không được ngủ trong thùng tắm, ngộ nhỡ
cảm lạnh thì phiền toái.” Thu Nguyệt không dám kiên trì, lại không lắm yên tâm dặn dò.
“Tốt lắm, ta biết rồi.” Lăng Tuyết Mạn lại xua tay, “Nhanh ngủ đi.”
“Vâng, nô tì cáo lui!”
Hai nha hoàn thời gian lui ra, đóng cửa, sau đó đi Hương Đàn Cư đợi lệnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lăng Tuyết
Mạn tựa vào bồn tắm, mái tóc đen như thác nước nghiêng xuống, khóe mắt
khép chặt, không nhịn được, một giọt lệ xuôi theo gò má rơi xuống.
Vách tường từ từ mở ra, một lần bước vào
gian phòng này, Mạc Kỳ Hàn có loại cảm giác như đang trong mộng, vốn chỉ là một gian phòng ngủ không có gì đặc biệt, chỉ là bởi vì người ở trong phòng này, mà thành vướng bận sâu nhất trong lòng hắn.
Nến đang cháy sáng, tưởng niệm đã lâu
chôn sâu vào đáy lòng ở một khắc này hóa thành kích động, tay nâng, lại
chưa chụp tắt nến, hắn muốn xem bộ dáng của nàng giờ phút này.
Bước chân nhẹ vô cùng, nhẹ đến không có
phát ra một chút thanh âm, thân mình cao lớn đứng ở sau tấm bình phong,
nhìn xuyên thấu qua bình phong, tiểu nhân nhi kia còn ngâm trong thùng
tắm, đưa lưng về phía bình phong, hắn nhìn không tới mặt nàng, chỉ có
thể nhìn đến tóc đen buông xuống như thác nước, nàng an tĩnh như là đang ngủ, nửa ngày không có động tĩnh gì.
Nhịn không được, hắn bước chân, vòng ra
bình phong, nhìn nàng, đầu vai kia mượt mà trắng nõn như ngọc lõa lồ ở
trong không khí, trên cao nhìn xuống, mềm mại trước ngực nàng mơ hồ ánh
vào đáy mắt, cơ hồ là trong phút chốc, trong cơ thể nảy lên khô nóng
quen thuộc, dưới bụng, ngọn nguồn dục vọng lặng lẽ thò đầu ra.
Cổ họng gian nan lăn lộn, Mạc Kỳ Hàn xoay người, tung nhẹ ra một chưởng dập tắt nến, trong phòng lập tức lâm vào bóng tối.
Mà Lăng Tuyết Mạn dựa vào bồn tắm, nhắm
mắt lại, không hề hay biết bóng tối đột nhiên tới, vẫn bị vây hãm ở
trong hồi ức của mình, ưu thương tưởng niệm nam nhân trong lòng.
Khoảng cách ngắn ngủn không tới hai
trượng, Mạc Kỳ Hàn bước từng bước, lòng run run, hai chân cũng run rẩy,
trước thiên quân vạn mã hắn cũng chưa từng nhăn mày một chút, giờ phút
này, lại kích động không thôi, vừa khẩn trương vừa khó nhịn.
Thân mình nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên
bồn tắm, đưa tay vào trong nước, hơi nhíu mày, chậm rãi xoa khuôn mặt
trắng nõn như ngọc, trong lòng quặn đau khó nhịn.
Một tia lạnh lẽo truyền vào tứ chi, hơi
ấm chân thật từ lòng bàn tay kia làm thân mình Lăng Tuyết Mạn đột nhiên
run lên, ánh mắt lại đóng chặt hơn, nàng không muốn tỉnh lại khỏi giấc
mộng, nếu chỉ có ở trong mộng mới có thể cảm giác được độ ấm của hắn,
nàng tình nguyện luôn ở trong mộng, tình nguyện lấy phương thức như thế
an ủi tưởng niệm khắc cốt ghi tâm của bản thân mình đối với hắn.
Nàng run lên, làm Mạc Kỳ Hàn nhíu mày sâu hơn, vội rút tay về, đi lấy khăn lông khô đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh
bồn tắm, hắn nghĩ rằng nàng lạnh, mà Lăng Tuyết Mạn lại bởi vì bàn tay
kia rút ra mà không nhịn được rơi lệ, mất mát lan tràn ra, lông mi khẽ
run, thì thào nói nhỏ, “Nằm mơ… Tỉnh mộng…”
Tay cầm khăn mặt nhất thời cương cứng ở
giữa không trung, hốc mắt nhanh chóng phiếm hồng, Mạc Kỳ Hàn nhịn không
được mà ẩm ướt hai mắt, tay run run chuyển qua trên gương mặt nàng, động tác hết sức ôn nhu đi lau vệt nước mắt trên mặt nàng, tiếng nói khàn
khàn nghẹn ngào, “Nước lạnh, ta ôm nàng ra được chứ?”
Thời gian phảng phất dừng ở giờ khắc này, hô hấp của Lăng Tuyết Mạn cũng đình chỉ theo, thanh âm quen thuộc như
vậy, còn có cảm giác khăn mặt dán tại mặt, đầu óc lập tức trống không,
mắt trong veo khép chặt chậm rãi mở, hình dáng mơ hồ gần ngay trước mắt, bóng tối ở trong phòng nói cho nàng biết, nến đã tắt… Là hắn sao?
Tâim, sắp nhảy ra cổ họng, cánh tay ngọc
khẽ nâng, dục chạm đến tay hắn dừng tại giữa không trung, lại đột nhiên
thu hồi, ánh mắt Lăng Tuyết Mạn lại gắt gao nhắm lại, môi đỏ mọng thì
thầm, “Không, nhất định còn nằm mơ… Là mộng…”
Trong lòng như hít thở không thông, Mạc
K