
“Được, các ngươi đi ra ngoài đi.”
“Nô tì cáo lui!”
Tắm rửa xong, trên người nhẹ nhàng khoan khoái, tâm tình Lăng Tuyết Mạn cũng tăng vọt.
Mạc Ly Hiên ngồi ở bên cạnh nhìn Lăng Tuyết Mạn dùng đồ ăn sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn tràn đầy tươi cười.
“Ly Hiên con thật sự một chút cũng không ăn sao?” Lăng Tuyết Mạn vừa cắn chân gà vừa nói.
“Mẫu thân con ăn no rồi, ngài từ từ ăn đi.”
“Ừ.”
Lăng Tuyết Mạn ăn uống no đủ, lau miệng xong khoái trá cười nói: “Ly Hiên, con thật sự cùng đi với ta tới Lăng gia sao?”
“Đúng vậy, phụ vương không còn,
theo lễ nghĩa, con nên cùng mẫu thân đi về thăm Lăng đại nhân! Quản gia
đã chuẩn bị xong lễ vật, chúng ta đi thôi. Buổi chiều còn phải sớm trở
về vì buổi tối có thể trời mưa.” Mạc Ly Hiên gật gật đầu nói.
“Được, xuất phát!”
Tâm tình Lăng Tuyết Mạn thoải mái hơn.
Nàng có trở về Lăng gia hay không không sao cả. Nhưng có thể mượn cơ hội này để đi dạo phố đó. Huống chi nếu Lăng Bắc Nguyên hung dữ với nàng,
có Mạc Ly Hiên ở bên cạnh, hừ hừ, xem ai còn dám hô to gọi nhỏ vơi nàng!
Lúc đến cổng lớn Tứ Vương phủ, khuôn mặt
nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn co quắp. Nàng chỉ là một quả phụ, lễ lại mặt cần phô trương làm lớn như vậy sao?
Một chiếc xe ngựa xa hoa có tám đới đao thị vệ hộ tống, hai nha hoàn Xuân Đường Thu Nguyệt, còn thêm cả quản gia!
“Vương phi, mời lên xe ngựa!”
Quản gia cung kính chắp tay, Mạc Ly Hiên
lên xe ngựa trước, sau đó đỡ Lăng Tuyết Mạn đi lên. Xe ngựa chạy, Lăng
Tuyết Mạn kích động ngó ra ngoài thăm dò. Trên đường người người qua
lại, các cửa hàng san sát, giọng nói ồn ào vang bên tai không dứt, hâm
mộ nói: “Ly Hiên, ta rất muốn đi dạo!”
“Mẫu thân, nếu ngài muốn dạo,
chúng ta buổi chiều đi sớm, từ Lăng phủ xuất phát, ngồi một đoạn đường
xe ngựa, lại đi bộ một đoạn.” Mạc Ly Hiên nói.
“Ha ha, được.”
Lăng Tuyết Mạn thuận miệng đáp ứng, tiếp
tục nhìn ngó bên ngoài. Bỗng nhiên một thân ảnh có chút quen thuộc đập
vào mắt. Lăng Tuyết Mạn dụi dụi mắt nhìn kỹ. Đúng vậy, đứng ở tiệm đồ cổ không phải là Thất Vương gia Mạc Kỳ Dục sao?
“Hì hì, Ly Hiên con mau nhìn xem, Thất thúc con ở đàng kia kìa!”
Mạc Ly Hiên nghe vậy, vội thò đầu ra xem, ánh mắt sáng lên, nói: “Mẫu thân, con đi xuống thỉnh an Thất thúc một chút!”
“Quản gia, dừng xe!”
Quản gia nghi hoặc ngừng lại, xuống xe ngựa, mở cửa xe xin chỉ thị: “Tiểu Vương gia có gì phân phó?”
“Các ngươi ở chỗ này chờ ta đi gặp Thất thúc!”
Mạc Ly Hiên nói xong liền bước xuống xe ngựa, đi đến chỗ Mạc Kỳ Dục.
Lăng Tuyết Mạn hứng thú dạt dào tiếp tục
nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy Mạc Kỳ Dục cầm trong tay một cây quạt, biểu
tình thật kích động.
Lần này kích thích Lăng Tuyết Mạn tò mò, nàng không nói hai lời liền đi xuống xe ngựa, xách váy hướng mục tiêu chạy đi.
“Vương phi ngài đi đâu?”
Quản gia cùng Xuân Đường Thu Nguyệt phía sau gấp gáp kêu to, Lăng Tuyết Mạn vừa chạy vừa quay đầu xua tay: “Chớ đi theo, ta đi tìm Ly Hiên!”
Kết quả bi thống, Lăng Tuyết Mạn quay đầu không nhìn đường, cái gáy đụng phải một nam nhân! Lực va chạm mạnh
khiến cho nàng mất thăng bằng, ngã ngồi trên mặt đất!
“Má ơi!”
Lăng Tuyết Mạn thê lương hô lên, xoa cái gáy, hung ác trừng mắt tên nam nhân đáng chết nào đó!
Nhưng vừa trừng mắt nhìn, Lăng Tuyết Mạn
muốn hét lên. Thoạt nhìn soái ca cẩm y ngọc đái, ngọc thụ lâm phong
nhưng lại ôm ấp một con heo trắng ngồi xổm trước người nàng!
“Ngươi… ngươi… ngươi là nam nhân, ôm heo làm gì?” Lăng Tuyết Mạn chống hai tay trên mặt đất, vừa nói vừa không ngừng lui về phía sau.
Nghe vậy nam nhân thanh đạm như nước nhấp nhẹ môi mỏng, rất không vui nói: “Nam nhân ôm heo thì sao?”
Tình cảnh của Lăng Tuyết Mạn làm quản gia cùng Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức gian nan xuyên qua đám người để chạy tới, mà bên kia Mạc Ly Hiên cùng Mạc Kỳ Dục đang chăm chú nghiên cứu
cây quạt có chất liệu đặc thù, nhất thời không phát hiện.
Lăng Tuyết Mạn thấy một ít dân chúng vây
quanh trước mặt, mà con heo trắng đang cố lủi đến trước người nàng, sợ
quá nàng theo bản năng một cước đá con sắc heo!
Ai ngờ nam nhân xinh đẹp yêu heo kia vội
vàng bắt được chân Lăng Tuyết Mạn, khiến cho Lăng Tuyết Mạn ngửa mình
nằm xuống mặt đất!
“A -”
Cái gáy Lăng Tuyết Mạn đụng đất, miệng kinh hô một tiếng, hung hăng mắng: “Nam nhân đáng chết này! Ngươi nắm chân ta làm gì?”
“Cô… cô nương, thực xin lỗi. Tình thế cấp bách, tại hạ nhất thời lỡ tay!” Nam nhân kia thất kinh nói, áy náy, một tay đem con heo kẹp ở bên hông, một tay muốn đỡ Lăng Tuyết Mạn đứng lên. Nhưng bàn tay vươn ra, lại sợ
nam nữ thụ thụ bất thanh liền xấu hổ, đỡ cũng không phải, không đỡ cũng
không phải, bộ dáng quẫn bách cực kỳ!
Mà khéo là ngay lúc này, đột nhiên một tiếng nói mềm nhẹ dễ nghe vang lên -
“Đại ca đang làm gì đó?”
Dân chúng vây xem theo tiếng nói nhìn
lại, nhường ra một lối đi cho một vị nữ tử chừng mười bảy mười tám tuổi
nhẹ nhàng bước sen đi đến!
Một chiếc váy lụa hồng ôm sát người, dùng tơ vàng cột thành một cái nơ con bướm to to, tóc mai buông xuống, cài
một cái trâm phượng, dung mạo mỹ lệ, thanh nhã, cao quý.
“Tiểu muội!”