
hữ ‘thích’ liền chặn hắn không lý do! Hít
thở sâu mấy hơi, trợn mắt nói: “Mạc Ly Hiên, Thất thúc thật muốn bị con làm tức chết rồi! Con tìm phụ vương con đưa bạc cho Thất thúc, con muốn cho Hoàng gia gia con mắng chết ta sao? Hừ, các người là một đôi mẹ con lừa gạt!”
Dứt lời lại trừng Lăng Tuyết Mạn đang không an phận vụng trộm giương mắt liếc hướng hắn, nổi giận quát: “Tặng miễn phí cho ngươi! Không được kêu ta Tiểu Thất!”
“Hì hì, cám ơn, cám ơn! Ta về sau gọi ngươi là gì? Thất Vương gia sao?” Lăng Tuyết Mạn đứng thẳng người, gương mặt cười mỉa.
“Gọi tên ta!”
“Hì hì. Được, kêu ngươi Mạc Kỳ Dục!”
“Không được kêu cả họ!”
“Ách, vậy thì gọi ngươi Dục Dục cũng được.”
“Khụ khụ!”
“Khụ khụ!”
Vô số tiếng ho khan vang lên, Mạc Kỳ Dục lại một lần nữa phát điên, siết tay, hung thần ác sát cắn khớp hàm, “Không được kêu ác tâm như vậy!”
Kinh thành Cẩm An dưới chân thiên tử tất nhiên là phồn hoa giàu có và dân cư đông đúc đứng đầu cả nước.
Lúc này, bảng thông báo trên mỗi con đường đều có dán tấm bố cáo thu hút vô số dân chúng vây xem.
Mà rất nhanh, nội dung bố cáo làm toàn bộ kinh thành xôn xao.
Tin tức giống như tuyết rơi, lập tức truyền khắp phố lớn, ngõ nhỏ, tới các môn phủ, thậm chí cả hoàng cung.
Giờ phút này, Lăng Tuyết Mạn còn ở trên
đường đông vui đùa ầm ĩ. Đến khi quản gia nhìn xem thời gian không còn
sớm, thúc giục bọn họ đi đến Lăng gia, là lúc đã thấy hàng loạt dân
chúng chạy tới một cái phương hướng, vẻ mặt thật là kích động. Ra khỏi
vương phủ, Lăng Tuyết Mạn như con ngựa hoang tháo cương, có náo nhiệt
tất nhiên là muốn chạy đi xem.
“Vương phi!”
“Mẫu thân!”
Quản gia cùng Mạc Ly Hiên vội hô, chạy
theo sát phía sau, Mạc Kỳ Dục cùng Liễu Thiếu Bạch, Liễu Ngô Đồng, Xuân
Đường, Thu Nguyệt đều đuổi theo.
Lăng Tuyết Mạn chen vào, nhón mũi chân nhìn xuyên qua vô số cái đầu
đến bảng thông báo, cách quá xa thấy không rõ liền kéo tay áo Mạc Kỳ Dục kêu lên: “Dục Dục ngươi xem xem xảy ra chuyện gì?”
“Ngươi không được gọi như vậy, ghê tởm chết!” Đầu Mạc Kỳ Dục nổi gân xanh. Hắn đã quyết định tuyệt không thể thích nữ
nhân điên khùng này, không chỉ vì nàng là Tứ tẩu của hắn, mà còn vì nếu
thích nàng, ngày sau hắn chắc chắc không có nổi một ngày tốt lành. Hắn
muốn kiên quyết sửa lại xưng hô của nàng.
“Ta cứ gọi, có bản lĩnh ngươi khâu miệng của ta đi!” Lăng Tuyết Mạn liếc mắt thè lưỡi nói.
Mạc Kỳ Dục lại phát điên, “Ngươi… ngươi lại gọi, ta thật sự khâu miệng của ngươi!”
“Ây da, không gọi, không gọi, ngươi nhanh nhìn thôi!” Lăng Tuyết Mạn tốt bụng không gọi, đẩy Mạc Kỳ Dục vào trong.
Nhưng không đợi Mạc Kỳ Dục nhìn đến, liền nghe người đàn ông trung niên đứng ở phía trước ra tiếng thì thầm: “Xem tướng mạo, con dâu của thánh thượng Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn khắc phu khắc tử, hung tướng, sao chổi chuyển thế.”
Lời vừa nói ra, đám người càng xôn xao hơn!
“Haiz, có thật không, mạng Tứ Vương phi đúng là khắc phu khắc tử.”
“Có khả năng. Tứ Vương gia mất ngày đại hôn, đó không phải là khắc phu sao?”
“Trời ạ! Sao chổi chuyển thế. Chúng ta về sau cần phải tránh đi qua Tứ Vương phủ, để tránh bị nữ nhân kia lây vận xấu a!”
“Đúng vậy, đúng vậy. Haiz, tiểu Vương gia đáng thương, sợ là cũng sẽ bị nữ nhân mang hung tinh khắc chết đi!”
Lăng Tuyết Mạn nghe choáng váng, dại ra tại chỗ thật lâu, rồi thẫn thờ!
Những người khác cũng khiếp sợ mở to hai mắt, trong mắt quản gia không ngừng lóe âm u, ánh mắt như kiếm sắc bắn về phía bố cáo.
Mạc Ly Hiên cắn chặt môi nhìn Lăng Tuyết Mạn nói khẽ: “Mẫu thân, bọn họ nói hưu nói vượn, ngài đừng tin.”
“Ly Hiên!” Lăng Tuyết Mạn xoay người ôm lấy Mạc Ly Hiên, kích động nói: “Ly Hiên, con không nên gọi ta mẫu thân. Ta không thể hại con!”
Ở hiện đại, nàng đâu có mê tín này nọ.
Nhưng sau khi xảy ra việc xuyên qua quỷ dị này, Lăng Tuyết Mạn không thể không tin. Mạc Ly Hiên là người thân nhất của nàng ở nơi này, nàng làm
sao chịu nổi chuyện nó vì nàng mà chết.
“Mẫu thân con không tin, ngài cũng không được tin!” Mạc Ly Hiên vội vàng nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Dục âm lạnh, con ngươi sắc bén nhìn bố cáo. Hắn tuy bất cần đời nhưng không có nghĩa là trí thông minh của hắn thấp!
“Tránh ra!”
Tiếng gầm giận dữ này dọa dân chúng vây
quanh ở phía trước nhảy dựng, đều lập tức quay đầu nhìn lại. Không ai
không bị khí thế đầy người của Mạc Kỳ Dục hù sợ, vội dạt ra mở đường,
đứng nhìn vị công tử cao lớn tiến đến, lột bố cáo xuống, đi ra.
Mạc Kỳ Dục xem kỹ hai lần, sau đó cầm bố cáo nhìn Lăng Tuyết Mạn nói: “Đi đến Lăng gia đi. Theo lễ lại mặt, thời gian không còn sớm. Ta vào cung xin phụ hoàng phái người điều tra việc này.”
Nói xong liền xoay người đi.
“Haiz, Dục Dục ngươi…” Lăng Tuyết Mạn kêu lên.
Mạc Kỳ Dục nghe vậy, dừng chân, quay đầu, nghi hoặc nhíu mày, “Chuyện gì?”
Lăng Tuyết Mạn bước tới, bất an nhỏ giọng nói: “Thất Vương gia, ta không biết mình là nữ nhân có tướng mạo hung tinh gì đó.
Ngươi tin Tứ ca ngươi là do ta khắc chết à? Hoàng Thượng có thể giận dữ
mà giết ta không?”
“Tứ tẩu, phụ hoàng ta là đương
kim Thiên tử, Tứ ca là dòng dõi hoàng tộ