
, đối với bất kỳ ai cũng không thể tiết lộ ra nửa câu, có hiểu
không?”
“Không hiểu!” Lăng Tuyết Mạn trả lời.
Mạc Kỳ Hàn cau mày nhìn nàng, nói: “Trẫm muốn quét sạch loạn đảng, nàng nếu nói ra, khó chắc toàn loạn đảng sẽ
không bắt nàng để khống chế đòi trẫm thỏa hiệp. Bố cục trẫm bày nhiều
năm liền có thể thất bại, nếu nàng muốn hại chết trẫm thì cứ nói đi.”
Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên ngậm chặt miệng.
“Còn nữa, nàng ngại trẫm bẩn, trẫm có
thể không đụng nàng, nhưng đừng hy vọng trẫm sẽ dụ dỗ nàng dùng bữa nữa. Nàng không ăn cơm, trẫm sẽ phạt nàng, có nghe hay không?” Mạc Kỳ Hàn nghiêm nghị nói.
Lăng Tuyết Mạn quắt miệng, tâm không cam
tình không nguyện hừ một tiếng, ai ngờ bả vai lập tức bị Mạc Kỳ Hàn kéo
lại, quay lại, bốn mắt nhìn nhau, mặt hắn không tỏ vẻ gì, nói: “Không đáp ứng chính là muốn trẫm hiện tại liền đụng nàng sao?”
“Đáp ứng thì đáp ứng.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu giống như không có xương.
Buông lỏng nàng ra, hắn nhắm mắt, lại thêm một câu, “Giống trước kia, mỗi đêm phải đến nơi này ở với trẫm, nếu không trẫm sẽ đích
thân đi đón nàng, chuyện núp vào hòm gỗ chạy trốn không cần xảy ra lần
thứ hai!”
Lăng Tuyết Mạn tức giận chết vỏ gối, hung hăng đạp chăn, không nhịn được nói: “Chàng ngủ ở đây với ái phi của chàng đi, họ đang mỏi mắt chờ chàng lâm hạnh kìa!”
“Cái đó không cần nàng lo, ngủ!” Mạc Kỳ Hàn nói xong liền ngủ thật say.
Lăng Tuyết Mạn lăn qua lộn lại thật lâu rốt cuộc cũng ngủ.
Hai người cứ chia giường mà ngủ, đợi Lăng Tuyết Mạn được thả ra Hoán Y Cục đã là tháng giêng.
Lâu không thấy ánh mặt trời, Lăng Tuyết
Mạn đứng ở trong sân Hoán Y Cục, ngửa đầu thật lâu nhìn mặt trời, cho
đến lúc chói mắt mới cúi đầu.
“Nha đầu Mạn Mạn, bà bà cùng con đi ra ngoài giải sầu đi!” Hoa Mai bà bà ở phía sau nói.
“Không có tâm tình đi ra ngoài, lỡ gặp mặt……” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi lắc đầu.
“Không sao, hoàng thượng đã khiển trách Di Quí Phi, tin tưởng trong cung không còn ai dám chọc tới con.” Hoa Mai bà bà cười nói.
“À.”
Thật lâu sau, Lăng Tuyết Mạn mới bước ra ngoài Hoán Y Cục.
Vậy mà lần này đi ra ngoài lại làm cho
Lăng Tuyết Mạn nghe được tin tức cực kỳ khiếp sợ: Hoàng thượng hạ chỉ
mùng sáu gả Liễu Ngô Đồng cho An Công thế tử. Ngay đêm đó Liễu Ngô Đồng treo cổ tự tử, tự tử không thành bèn ra am ni cô ngoài thành cắt tóc
làm ni!
“Sao…… Có thể như vậy? Ngô Đồng lúc đầu ích kỷ, bây giờ lại quyết tuyệt như vậy!” Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm.
Bởi vì chuyện Liễu Ngô Đồng, Lăng Tuyết Mạn tận lực đi thượng thư phòng.
Nghe nói Liễu Thiếu Bạch bị Hoàng thượng
tuyên triệu nghị sự, Lăng Tuyết Mạn liền nhẫn nại chờ ở bên ngoài, Hoa
Mai bà bà đương nhiên là đi theo một tấc cũng không rời, nói là làm bạn, kì thực là bảo vệ.
Nửa canh giờ, còn chưa có gặp người từ Thượng thư phòng đi ra.
Đại nội thị vệ đứng gác đương nhiên là
không dám đuổi người, bọn họ cũng tuân lệnh Hoàng thượng, mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cho là không thấy có nữ nhân xuất hiện ở khu vực
nghiêm cấm.
Rốt cục, lúc Lăng Tuyết Mạn chờ đợi sắp đói xỉu, cánh cửa khép chặt đã mở ra!
“Thiếu Bạch!”
Hô lên một tiếng, Lăng Tuyết Mạn mới phát hiện, ở phía sau Liễu Thiếu Bạch mặc quan phục màu tím, lại bước ra vài người: Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Diễn, Từ An, một vị cuối cùng – Mạc Kỳ Hàn!
Cả kinh, Lăng Tuyết Mạn cuống quít bịt
miệng, kinh sợ nhìn vị lão đại cuối cùng kia, chỉ hi vọng, nam nhân bình dấm chua không cần đổ dấm chua lên trên người Liễu Thiếu Bạch!
Từ An cúi đầu, còn bốn nam nhân khác đứng ở trước lan can màu đỏ, từ trên cao nhìn xuống Lăng Tuyết Mạn, thần sắc trong mắt khác nhau.
Lăng Tuyết Mạn cùng cặp mắt hơi tức giận
kia nhìn nhau một chút, đột nhiên nghĩ đến ủy khuất của nàng, cầu toàn
của nàng, liền lập tức nghiêng mặt, vì sao phải sợ hắn? Nàng cũng không
tin hắn sẽ là bạo quân tàn nhẫn vô đạo!
Cho nên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại quay lại, khóe miệng lại mang theo ý cười, hơi hơi cúi người, giọng điệu nghe cực kì cung kính, “Nô tì tham kiến Hoàng thượng! Bái kiến hai vị Vương gia, bái kiến Liễu đại nhân!”
Hoa Mai bà bà theo ở phía sau, cũng hành lễ theo quy cu, sau đó lui ra im lặng nhìn trời.
“Bình thân!” Mặt Mạc Kỳ Hàn không chút thay đổi nói.
“Tạ Hoàng thượng!”
Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười, nhấc chân bước một bước lên bậc thềm cẩm thạch, ở lúc bốn người đồng thời nhíu
mày, đã đứng trước mặt Liễu Thiếu Bạch, môi đỏ mọng lại là mở, đôi môi
kia tươi cười sáng rực, trong mắt lóe ra sáng rọi, giọng nói càng là
kiều mị hết sức, “Thiếu Bạch, ta đặc biệt tới tìm ngài, có việc nói cùng ngài, có thể kiếm một chỗ nói chuyện không?”
“Tuyết Mạn…” Trên mặt Liễu Thiếu Bạch hiện ra vẻ mất tự nhiên, miệng hơi mở, lại ngay lập tức nhìn Mạc Kỳ Hàn, châm chước dùng từ: “Hoàng thượng, có thể cho thần cáo lui trước được không?”
Ánh mắt Mạc Kỳ Minh thâm trầm, liếc mắt theo dõi Lăng Tuyết Mạn, nhếch môi.
Thần sắc Mạc Kỳ Diễn quá mức phức tạp, dư quang liếc Mạc Kỳ Hàn, lại trở lại trên mặt Lăng Tuyết Mạn, mơ hồ thấy
ra có chút không đúng, liền không tự chủ xiết chặt nắm tay.
Liễu