
thỏ con.”
“ Đó là Thím tương lai của cậu ta.” – Vương Vũ Hàn không sợ chết lên tiếng.
Man Cảnh Ân liếc xéo hai người, mắt lại nhìn một chút rồi quăng giấy tờ lên bàn, miệng nhàm chán phát ra một câu.
“ Chẳng thú vị gì cả.”
Thật sự hắn cảm thấy mình đang làm chuyện dư thừa, chỉ vì chút hứng thú muốn biết Kiến Ngụy vì sao lại dẫn theo đứa con nít đi đến chỗ giao dịch kia ? vì thế bảo Chấn Phi điều tra.
Biết được thông tin về cô gái
này, đọc đi đọc lại chỉ có vài chữ với một tấm ảnh, tưởng rằng là nhân
vật lớn nào, ai ngờ chỉ là đứa trẻ mồ côi, hình như bị bệnh thiểu năng,
rốt cuộc Kiến Ngụy vì sao lại muốn cô gái kia ?
Mạch Quân Vỹ có chút tò mò, hắn cầm một tấm hình lên xem, tay xoa xoa cái cằm trơn bóng.
“ Ông chú của cậu quả thật là “ Trâu già khoái gặm cỏ non” … nhìn xem,
Thím của cậu chỉ mới có mười tám tuổi, nếu bảo làm con gái của cậu còn
tin, nói là Thím cậu … chậc, chậc …”
“ Nghe nói dạo này công ty cậu rất bận, có cần mình hủy một chi nhánh để cậu rảnh rỗi một chút không ?”
Đây chắc chắn là nói thật, Mạch Quân Vỹ cười giải hòa với Man Cảnh Ân, tên
này tuy ít nói nhưng khi nói nhiều thì chẳng có gì tốt lành.
Mạch Quân Vỹ liền quay sang Vương Vũ Hàn, thấy hắn ta có vẻ đang rất vui, hắn bắt đầu muốn lập công.
“ Hàn, nghe nói cậu đã khiến cho cô em dâu tương lai đồng ý rút lui rồi, vậy có phải nên có chút lễ vật gì với mình hay không ?”
“ Nếu Thiếu Phong biết được, người mà nó xem như huynh đệ lại bày cho anh trai nó …”
“ Khoan đã.”
Mạch Quân Vỹ nhanh chống cắt lời Vương Vũ Hàn, giọng trở nên cầu xin.
“ Hàn, lúc đầu là cậu hỏi mình làm sao tách hai người kia ra, mình chỉ
bảo cậu kiếm đại tên nào lên giường với Lăng Tịnh Hy rồi ghi hình lại
đưa cho Thiếu Phong xem, mình không có bảo cậu lên giường với cô ta, cái đó phải phân ra rõ ràng.”
“ Vậy có khác gì nhau sao ?”
Vương Vũ Hàn cười lạnh, hắn mới đầu định cho kẻ khác lên giường với cô ta
nhưng khi nghĩ tới lần đầu tiên ở Nguyệt Thự, cái hương vị đó khiến hắn
có chút lưu luyến nên mới tự mình ra tay.
Nhưng hắn đâu hối hận, dù Thiếu Phong thấy thì cũng là chuyện bình thường.
Mạch Quân Vỹ cảm thấy mình đang làm chuyện dư thừa, đành im lặng nhìn về màn hình, trong đầu chỉ có ý nghĩ. – Cầu trời cho Vương Thiếu Phong không
biết là do hắn bày mưu tính kế.
“ Ân, lần này Kiến Ngụy dễ dàng để cậu nhận được hợp tác với lão Jack, hình như tên cáo già này lại muốn giở trò gì đó ?”
Vương Vũ Hàn trầm thấp lên tiếng, lúc trước hắn từng lăn lộn trong hắc đạo
nên biết rõ, một khi đối thủ dễ dàng rút lui chỉ có hai nguyên nhân …
một là đối phương quá mạnh, hai là lùi một bước tiến ngàn bước. Vương Vũ Hàn tin rằng Kiến Ngụy sẽ nằm ở vế thứ hai.
“ Nếu lão đã trải
sẵn đường cho mình đi thì mình sẽ thong thả mà đi, mình muốn xem lão sẽ
bày binh bố trận gì ? mình không ngại nghênh chiến đâu.”
Man
Cảnh Ân nhàn nhã đáp, mối hận thù này không biết rõ nguyên nhân là vì ai nhưng hắn đã ngồi trên cái chức lão đại này thì không thể trốn tránh
được.
“ Nếu lúc trước cậu đồng ý ngồi vào vị trí này thì mình được nhàn hạ rồi.”
Vương Vũ Hàn liếc hắn khinh thường, giọng lạnh lùng đến cực điểm.
“ Cậu nghĩ ngày đó cha cậu thật sự bảo mình ngồi lên sao ? ông ta chỉ
muốn khích cậu mà thôi, nếu mình quả thật ngồi lên, e rằng giờ này mình
đã nằm trong quan tài ngửi mùi bùn đất rồi.”
Càng nghĩ càng khó chịu, vì sao hai cha con họ mỗi lần tranh chấp nhau thì người cha mang
hắn ra tân bốc khiêu khích người con, còn người con thì cố bám lấy hắn
đồi so tài cao thấp, mỗi lần nhớ lại, hắn chỉ muốn hai phát bắn chết hai người này.
“ Mình thấy cô gái tên Kha Nhi này cũng có chút sức quyến rũ, tuy nhìn hơi nhỏ con nhưng muốn có ngực thì có ngực, muốn có …”
“ Im cái miệng thối của cậu lại được không ?”
Man Cảnh Ân và Vương Vũ Hàn cùng phun ra một câu bắn thẳng vào mặt Mạch
Quân Vỹ, bọn họ đang nói chuyện chính sự mà hắn lại nói chuyện không
đâu, không hiểu vì sao hai người họ lại có thể cùng tên này một chỗ ?
“ Này này … mình chỉ muốn nói sự thật mà thôi, các cậu nghĩ xem, nếu cô
Kha Nhi này không có dáng người hấp dẫn thì làm sao được chú của Ân xem
trọng, xem ra lần này chú cậu muốn lấy vợ thật rồi nhưng có điều hai
người này vẫn giống cha con hơn.”
Mạch Quân Vỹ giải thích xong, lại bày ra bộ mặt lão luyện tình trường, hai người còn lại cũng có chút khó hiểu về vấn đề này, nhất là Man Cảnh Ân.
Nhớ lần gặp cô
ta, hắn thấy Kha Nhi giống một đứa thiểu năng hơn, không biết tên cáo
già kia lại muốn bày trò gì, cưới một đứa thiểu năng sao ?
“ Ân, mình thấy Kha Nhi không đơn giản ?” – Vương Vũ Hàn nhắc nhở.
Man Cảnh Ân cười nhạt. – “ Vậy thì sao ? … cậu nghĩ mình sợ cô ta sao ?”
“ Một người đàn bà có thể sống an lành bên cạnh Kiến Ngụy hơn sáu năm mà
không một ai biết đến, cậu thấy cô ta đơn giản thế sao ?”
Vương Vũ Hàn ngã người dựa vào sofa, nhếch miệng cười lạnh.
“ Việc này cho thấy thân phận cô gái kia không phải tầm thường.”
Man Cảnh Ân nhíu mày, không lẽ cô ta mang thân phận quý tộc lớn mạnh nên Kiến Ngụy mới ra sức bảo vệ.
“ Hai cậu nói