The Soda Pop
Mị Hương

Mị Hương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325855

Bình chọn: 7.5.00/10/585 lượt.

khách, có thể tính toán có thể viết, biết ăn biết nói, lại si mê ta như vậy, ta sao đành lòng phụ nàng? Phải mời bà mối tốt nhất tới cửa cầu hôn.” Tối hôm qua ân ái vậy rõ ràng đã chịu xuống nước với ta, bây giờ mời bà mối tới, tất nhien là mã đáo công thành.

Ba huynh đệ Tạ Đằng muốn cho tỷ muội Diêu Mật một niềm vui bất ngờ, không dùng điểm tâm, chỉ nói với Cố phu nhân một tiếng rồi về phủ tướng quân.

Sáng sớm Tạ Đoạt Thạch luyện võ xong, thấy phủ tướng quân vắng đám Tạ Đằng thì hơi vắng vẻ, gọi Trần Vĩ Trần Minh cùng dùng điểm tâm, trò chuyện với Trần Minh: “Chuyện của Lý Phượng ngươi trước tiên nên bẩm với phụ mẫu nhà ngươi, rồi trịnh trọng đến Lý phủ cầu hôn mới phải.”

Vì đám người Đột Hoa vương gia chưa rời kinh thành, Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng không dám trở về nhà, luôn ở tại phủ tướng quân, Trần Vĩ Trần Minh cũng không dám rời đi nửa khắc, bảo vệ các nàng sít sao.

Trần Minh khổ não than: “Ta hỏi Lý tiểu thư có nguyện ý gả cho ta không, nàng cứ liên tục lắc đầu, chưa chịu mở miệng nói lời nào.”

Tạ Đoạt Thạch nói: “Ngươi chỉ cần cầu hôn Lý phủ, nàng ta tất nhiên sẽ đáp ứng.” Trần Minh trên người có chiến công, lại làm phó tướng, hơn nữa gia cảnh cũng không tệ. Còn như Lý Phượng, tối qua an tĩnh một đêm, hẳn đã thông suốt, sẽ không phản đối hôn sự.

Đang trò chuyện thì Tiểu Đao tiến vào, Tạ Đoạt Thạch bảo hắn ngồi xuống rồi cười nói: “Phụ mẫu Tiểu Đao và Linh Chi đều mất, các ngươi từ nhỏ lớn lên ở phủ tướng quân hôn sự tất nhiên sẽ do phủ tướng quân giúp các ngươi lo liệu, chuyện bà mối tới cửa cũng chỉ là hình thức, không phức tạp. Tiểu Đao yên tâm.”

Tiểu Đao cười toét miệng, trả lời: “Có lão tướng quân làm chủ, ta có gì mà không yên lòng?”

Lát sau, huynh đệ Tạ Đằng trở về, nói rằng phải mời bà mối sang Diêu phủ cầu hôn. Nói đến chuyện này, Trần Vĩ và Trần Minh cũng phụ họa, hôm qua ôm người ta, ban đêm canh chừng, dù thế nào cũng phải nhanh chóng cầu hôn để an lòng người ta.

Tạ Đoạt Thạch thấy sắc mặt của ba huynh đệ, biết họ đắc thủ, cười ha hả không thôi, ôi, sắp có cháu bồng rồi!

Bọn họ thương lượng một rồi, đều nhất trí trước tiên nên nhờ nữ quyến biết ăn nói sang thăm dò ý tứ, sau đó nhờ quan môi giới tới cầu hôn, nhưng vậy mới ổn.

Tạ Đoạt Thạch nghĩ một hồi, sai người mời Mạnh Uyển Cầm sang phủ, nhờ bà hỗ trợ xử lý một ít việc vặt. Mạnh Uyển Cầm vì hôn sự của Cố Mỹ Tuyết còn chưa có quyết định mà gấp đến độ không thể gấp hơn, vừa nghe Tạ Đoạt Thạch mời bà đến phủ tướng quân, liền cho Cố Mỹ Tuyết đi theo, trong lòng tính toán muốn mượn tay Tạ Đoạt Thạch, giúp Cố Mỹ Tuyết định hôn. Nếu không đính hôn, chỉ sợ sẽ bị quan phủ cưỡng phối.

Mạnh Uyển Cầm đến phủ tướng quân nghe được lời của Tạ Đoạt Thạch thì nói: “Lão tướng quân, các nàng Diêu phu nhân chỉ thiếu nghi thúc bái đường thành thân, cũng không có việc gì. Chỉ là Tô cô nương và Lỹ cô nương vôn là công thần quốc gia, vừa là thiên kim tiểu thư, lại hạ thân làm nô tỳ phủ tướng quân, so ra cũng thiệt hơn nhiều. Nên đến Tô phủ và Lý phủ dò ý rước rồi mời bà mối tới cầu hôn sau.”

Tạ Đoạt Thạch cười bảo: “Trần Vĩ Trần Mình, các ngươi nói với phụ mẫu tới nhà người ta dò ý tứ trước đi.”

Huynh đệ Tạ gia lại cho rằng không cần cho nữ quyến đến trước làm gì, cứ để bà mối thẳng tiến cầu hôn à được. Rất nhanh, họ sai quản gia đi mời bà mối, nói rõ phải là một bà mối mồm mép, mặt mày tươi cười, và trên hết phải có tính kiên nhẫn.

Lại nói đến tỷ muội Diêu Mật sau khi tỉnh dậy, thì sai ngươi sang bên kia thám thính.

Sử Tú Nhi lộ liễu xoa lưng, nói thẳng: “Bận rộn cả đêm, phỏng chừng bây giờ dính bầu rồi.”

Phạm Tinh đỏ mặt nói: “Theo như ma ma ở biệt viên Tây Sơn, sau khi bà dì tới mười ngày là dễ có bầu nhất, không biết là thật hay giả đây. Nếu thật, tất nhiên đã thành công.”

Diêu Mật mặt mày ửng hồng, nhìn Sử Tú Nhi và Diêu Mật nói: “Bà dì chúng ta tới cùng một ngày, nếu ma ma biệt viện Tây Sơn nói thật, chúng ta sẽ đồng thời dính bầu.”

Sử Tú Nhi hét toáng lên: “Nguy mất, chúng ta mà cùng một lần thì tốn kém lắm, phải nhanh chóng viết sách trữ tiền thôi.”

Diêu Mạt cười hì hì: “Không bằng chúng ta hợp tác viết truyện dài, dùng chuyện chúng ta vào phủ tướng quân làm cốt truyện, viết một gai thoại truyền kì.”

Phạm Tinh tiếp lời: “Ý này rất hay. Dù thế nào cũng có Lí đại nhân giúp chúng ta bán sách, không lo lượng tiêu thụ.”

Đang nói chuyện, Cố phu nhân sai người tới mời các nàng ra ngoài dùng điểm tâm, trong nhất thời len lén nhìn các nàng, tháy các nàng mặt mày ngậm hàm xuân thì không khỏi âm thầm lắc đầu, sớm gả vào phủ tướng quân có gì không tốt, sao lai yêu đương vụng trộm như vậy?

Sử di nương và Phạm di cũng lắc đầu, nhưng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh dù thế nào cũng đã cùng Tạ Thắng và Tạ Nam ph thê chi thực, lại được Tạ Đoạt Thạch chấp nhận, dù chưa chính thức bái đường thành thân, nhưng tiểu phu thê muốn ân ái là chuyện con người bình thường. Các bà ấy làm trưởng bối, thôi đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Sau khi dùng điểm tâm, dọn dẹp xong, tỷ muôi Diêu Mật bắt đầu viết sắp, mới viết được hai quyển thì có a hoàn đến báo: “Phu nhân, tướn