Polaroid
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324571

Bình chọn: 7.5.00/10/457 lượt.

iang Đông;

Gánh vác quân sự, xây dựng quân đội kỵ binh;

Ổn định bốn phương, khiến loạn thần trở nên ngay thẳng;

Giết gian thần, vì hoàng đế san sẻ ưu phiền.

Môn phái võ lâm trong thiên hạ, hoặc tấn công hoặc thu phục, ngày Đại Tấn nắm thiên hạ trong tay, cũng là ngày võ lâm thống nhất……

Giang Bắc thời Đường uy vũ, đã trở nên tồi tệ, tru sát(giết) hoàng thất trung thần vô số. Giang Đông võ lâm đã quyết định, họ Đường tất diệt.”

Nếu nói Ôn Hựu mưu lược chu đáo mọi mặt, tỉ mỉ bình tĩnh, trong ổn định, ngoài cầu tiến.

Thì mưu lược của Lâm Phóng, lại giống như một con dao găm, hàn quang bắn ra bốn phía, cắm thẳng vào trái tim người.

Rõ ràng đều là mưu kế băng lãnh, nhưng lại cho lòng người cảm thấy tâm huyết mười phần, chính là thiên hạ!

Phương trượng Kê Minh Tự đột nhiên vỗ cái bàn, hét lớn: “Hay”

Hạ Hầu Dĩnh mắt hổ rưng rưng, cùng Đô Đốc đại nhân nhìn nhau gật đầu.

Hai tên quan văn kia, nhìn sắc mặt Cố công tử, đang muốn mở miệng nói cái gì……

“Lâm công tử cao thượng! Ôn Tử Tô hổ thẹn không bằng!” Ôn Hựu gằn từng chữ một, hướng về Lâm Phóng cúi đầu.

Lâm Phóng thản nhiên nhận.

Trầm Yên Chi chậc chậc hai tiếng: “Ôn Hựu quả nhiên là hậu nhân của danh môn, khí độ này……”

Ta gật đầu, tuy rằng Ôn Hựu nhận thua, nhưng so với Lâm Phóng càng khiến cho ta sinh lòng tán thưởng.

Ta hướng hướng Ôn Hựu giơ ngón tay cái lên. Hắn đứng thẳng người, hai mắt nhìn về phía trước, khóe miệng lại mơ hồ chậm rãi cong lên.

Động tác ấy là chỉ có ta biết rõ. Dưới bề ngoài lạnh lùng kiêu ngạo, hắn đang dấu diếm ý cười ấm áp thân cận.

Trong lòng ta bỗng nhiên vui vẻ.

Lâm Phóng khoanh tay đứng thẳng, trên khuôn mặt xinh đẹp đều là vẻ nghiêm nghị, giữa lông mày tràn ngập khí chất kiên định. Ánh mắt trầm tĩnh ôn hòa, chậm rãi liếc nhìn một vòng.

Đó là một loại khí chất rất kỳ lạ. Khiến cho ngươi sinh lòng kính ngưỡng, không dám nhìn thẳng, rồi lại nhịn không được tin cậy, thậm chí khiến ngươi, rơi vào nhiệt huyết sôi trào.

“Văn Tuyền! Văn Tuyền! Văn Tuyền!”

Có người bắt đầu hô danh tự của hắn. Ban đầu chỉ là mấy tiểu thư quan gia trên khán đài, dần dần lan tràn nhanh chóng xuống phía dưới sân khấu. Càng ngày càng lan rộng ra.

Rồi là toàn bộ dãy núi bắt đầu tiếng hô vang vọng.

Vang vọng tên một người — Lâm Phóng, Lâm Văn Tuyền.

Kê Minh Tự phương trượng nhìn thoáng qua hai vị quan văn, hai người bọn họ cũng gật gật đầu.

Đô Đốc đại nhân quát lớn: “Vòng thứ năm, Lâm công tử thắng, hạng nhất!”

Giọng nói của hắn, giống như dầu nóng rơi vào trong nước sôi nồi, kích thích tiếng vang vọng càng mãnh liệt.

Tất cả ngọn núi tựa hồ đều như bị kim châm, đám người bộc phát càng thêm nhiệt liệt tiếng hoan hô.

Võ Lâm minh chủ mới, minh chủ của chúng ta, đã tìm thấy.



Trăng sáng trên cao, sao dày đặc như họa. Trên sông Tần Hoài thuyền hoa trôi thong thả, đèn đuốc sáng trưng.

Tiếng đàn gần, tiếng sáo xa, mấy nhà thuyền tấu các khúc, đều là mê say phong tình.

Ta khoanh tay đứng ở một bên bờ, trên hông treo “Quyết”. Dưới đèn đuốc lấp lánh tỏa sáng.

Võ lâm đại hội ngày ấy, ta phát giác ra Lâm Phóng cùng Ôn Hựu đều thích ở trước mặt người khác khoanh tay mà đứng, mang một khí chất đặc biệt.

Ta bộ dạng tuấn tú như vậy, khoanh tay đứng tạo tư thế oai hùng, tất nhiên sẽ không thua gì bọn họ.

Tiểu Lam ở bên cạnh thèm thuồng duỗi tay sờ sờ “Quyết”, trên chuôi kiếm mang một viên hồng ngọc tròn lóng lánh, ngửa đầu nói: “Tiểu thư, kiếm hoàng đế ban, quả nhiên không giống bình thường.”

Tâng bốc này làm toàn thân ta khoan khoái, đắc ý không thôi.

———–

Sau võ lâm đại hội, thanh danh lên cao nhưng lộ phí lại dùng hết, ta cùng Tiểu Lam phải ở trong nhà của Hạ Hầu thúc thúc tại Kiến Khang.

Mấy ngày trước đây, hắn cầm “Quyết” tới tìm ta.

“Kiếm này là hoàng đế ban tặng.” Hạ Hầu thúc thúc mỉm cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta: “Tên là “Quyết”.

Kiếm rút ra, thân tựa nước, rực rỡ lại lạnh lẽo, tinh quang bắn ra bốn phía.

“Giác” cùng “Quyết”, là một đôi danh kiếm của Hán triều, lâu nay vẫn được ẩn dấu trong thâm cung, sau cuộc khởi nghĩa của Vương Mãng, bảo kiếm không rõ tung tích.

Không ngờ đến nay đương triều hoàng đế lại ban cho ta.

“Hoàng đế như thế nào lại biết ta?” Ta cầm kiếm, vui mừng sờ sờ không ngừng.

Có bảo kiếm được vua ngự ban, ngày nào đó ta ở trước mặt cha mẹ cùng sư huynh đệ có thể nở mày nở mặt rồi. Lúc xuống núi, cha còn không chịu truyền bảo kiếm gia truyền cho ta. Khi trước ở nhà, cha ta cũng có một thanh bội kiếm, bình thường hay lơ lỏng, ta lấy là được ngay.

Hạ Hầu cười nói: “Hoằng Nhi, Lâm công tử đã thông qua Ôn Kiệu Ôn đại nhân, mật tấu lên Hoàng Thượng, Ôn Hựu được phong làm Phó minh chủ, ngươi là minh chủ hộ pháp. Kiếm này, là hoàng đế ban thưởng cho minh chủ hộ pháp.”

Minh chủ hộ pháp? Đây là cái chức vị gì ?

Hạ Hầu thúc thúc chỉ cười không nói: “Đây là chức vị Lâm công tử đặc biệt bố trí cho ngươi. Hai ngày nữa đến “Bích Quỳnh lâu” gặp Lâm công tử, chính ngươi hỏi hắn đi.”

——————

Thế là hôm nay, ta liền nhận lời mời đến Bích Quỳnh lâu.

Bên hông đeo bảo kiếm, dẫn theo Tiểu Lam, nhanh chóng lên trên.

Vừa m