
ới đến lầu hai, đã thấy một người, toàn thân hắc y, thân thể như ngọc, dựa vào lan can trông về phía xa.
Dưới ánh trăng sáng như đuốc, chỉ thấy hắn quay lưng lại hòa tan vào bóng đêm, ôn nhuận mà trầm tĩnh.
“Mẹ ơi, vì sao Ôn công tử càng nhìn càng thuận mắt?” Tiểu Lam phía sau ta lẩm bẳm nói.
Ôn Hựu hình như nhận ra nên quay đầu lại, trên mặt vốn lạnh lùng yên lặng dần dần hiện lên tươi cười.
Ta nghênh đón: “Ôn Tử Tô, ngươi xem, đây là bảo kiếm hoàng đế thưởng cho ta.”
Hắn tựa hồ rất có hứng thú nhìn bội kiếm trên hông ta.
Ta cởi kiếm xuống, đưa tới trước mặt hắn: “Xem ngươi như huynh đệ, mới cho ngươi xem.”
Hắn rút kiếm ra, đánh giá một phen, nói: “Không tệ.”
“Sao lại chỉ là không tệ!” Ta không vui đoạt lại kiếm: “Đây là thanh kiếm nổi danh của triều đại trước, tên là Quyết.”
Ta cẩn thận đem bảo kiếm đeo lại bên hông.
Hắn khe khẽ mỉm cười, chỉ vào một bên thân, chuôi kiếm trên hông gắn ngọc bích ánh quang rực rỡ lưu chuyển: “Giác” ở nơi này của ta.”
Ta há to miệng.
“Giác” cùng “Quyết”, tuy là một đôi. Nhưng trên bảng xếp hạng binh khí, “Giác” lại xếp trước “Quyết”.
Hoàng đế lão nhân, như thế nào lại đem một đôi kiếm ban cho hai chúng ta?
Bỗng nhiên nghĩ đến, Ôn Hựu bây giờ đã là Phó minh chủ, hoàng đế ban thưởng ta, nhất định cũng sẽ thưởng hắn!
Nhịn không được duỗi tay ra rút bội kiếm của hắn .
Hắn không tránh né.
Thân kiếm đen óng, sắc bén lại nhẹ nhàng như nước, che dấu sát khí.
Thực sự cùng “Quyết” có nhiều điểm tương tự, thậm chí còn tốt hơn một bậc.
“Chiến hộ pháp đã đến? Mau mời tới đây đi!”
Lầu hai to như vậy chỉ có một bàn, Lâm Phóng một thân quần áo trắng, đứng bên cạnh bàn, mỉm cười hướng chúng ta hỏi thăm.
Đã gần đến tháng mười, gió sông ban đêm, mang theo cảm giác mát mẻ.
Chỉ có một bàn, nhưng cũng náo nhiệt phi thường. Ta lại gặp được mấy khuôn mặt quen thuộc: Ôn Kiệu Ôn đại nhân, mấy vj bình phán trong đại hội võ lâm, còn có ba vị quan viên ta không biết, Ôn đại nhân giới thiệu là Thị Lang, thư ký Thừa Đẳng Đẳng…
Mọi người đều hàn huyên vui vẻ, các loại cao lương mỹ vị cũng được bưng lên toàn bộ.
Lâm Phóng nâng lên chén rượu, đại ý là sau này sẽ dẫn dắt võ lâm thật tốt để đền đáp triều đình, còn muốn dựa vào các vị đại nhân, vân vân…; Ôn đại nhân lại tỏ vẻ Lâm minh chủ là “nhân trung long phượng”*, hoàng đế vô cùng an tâm, vân vân… Một đám quan viên lại càng vui sướng, hứa hẹn sẽ theo ý chỉ của Hoàng Thượng, dốc sức ủng hộ Lâm minh chủ, vân vân…
*Nhân trung long phượng: Rồng phượng trong loài người, ý chỉ những người vượt trội hơn hẳn người khác.
Ôn đại nhân lại đem Lâm Phóng, Hạ Hầu Dĩnh cùng ta khen ngợi không ngừng, nói tương lai của võ lâm đặt tại chúng ta, phải vì triều đình lập kỳ công.
Tới Kiến Khang đã hơn một tháng, ta tự nhiên cũng học được những lời nói khách sáo, sau mấy câu hàn huyên, rốt cục cũng có thể ăn cơm.
Trên mặt ta không ngừng mỉm cười hỏi thăm, nhưng tay cầm đũa động tác cũng không kém phần nhiệt tình.
Mọi người hết bàn về tình thế võ lâm, lại hướng về tình hình trong triều, cuối cùng quay sang tán dóc phong nguyệt (phong cảnh) của Kiến Khang .
Ta ăn ngày càng nhiều.
Tiểu Lam không thể ngồi trên bàn, đứng ở một bên xa xa. Ta chồng chất mỹ vị trong chén, suy nghĩ xem lát nữa mang về cho nàng thế nào.
“Chiến hộ pháp tuổi trẻ mỹ mạo, võ nghệ lại đạt tới đỉnh cao, thật là một nữ tử mẫu mực của Đại Tấn ta!” Là thư ký Thừa ước chừng hơn ba mươi tuổi cười nói.
Ta vội khách khí: “Đâu có, đâu có.”
“Chiến hộ pháp đã có hôn phối?” Họ Thừa ấy nghênh ngang thăm hỏi.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn ta.
Ta ngẩn ngơ, không biết hồi đáp như thế nào.
Thấy ta chần chờ, Thừa thư ký cười nói: “Ta có một tiểu đệ, tuổi chừng hai mươi tuổi, hiện là Tán Kỵ Thường Thị bên cạnh Hoàng Thượng, không biết……”
“Thừa đại nhân, ta nhớ không nhầm lệnh đệ đã đón dâu?” Ôn đại nhân cười nói.
“Đã đón dâu, nhưng em dâu ba năm không thể có thai……” Thừa đại nhân tiếc hận nói.
Tay của ta nhịn không được mò đến “Quyết”, đang muốn phát tác.
Lại nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên: “Hoằng Nhi là hòn ngọc quý trên tay sư tỷ ta, hi vọng nàng gả cho anh hùng thiếu niên trong võ lâm, kế thừa Chiến gia y bát. Thừa đại nhân, Hoằng Nhi đã định cả đời sống tại giang hồ, lệnh đệ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Hoằng Nhi chỉ sợ không xứng.”
Thừa đại nhân xem sắc mặt mọi người, vỗ đầu cười: “Hạ Hầu đại hiệp nói đúng. Đệ đệ của ta thật là võ nghệ không thông chỉ tại ta nóng lòng…. Uống rượu…… Ha ha…… Uống rượu……”
Lúc này ta mới nhịn xuống, chậm rãi buông ra “Quyết”.
Ôn Hựu ngồi bên cạnh ta, cũng buông ra bàn tay gắt gao đè lại “Quyết” trên eo ta.
Cơm xong, có người đã sớm chuẩn bị tốt mấy chiếc bàn thấp cùng sập mềm mại.
Chiếc kỷ trà hướng về phía lòng sông, làm thành nửa vòng tròn. Các loại hoa quả cùng rượu ngon, bày đầy bàn.
Tiếng đàn sáo vừa dậy, liền có mấy ca cơ xinh đẹp lưng dựa lòng sông, biểu diễn ca múa.
Ta cùng Ôn Hựu tư lịch* thấp nhất, cùng ngồi bên phía tay trái tại một chiếc bàn thấp.
*Tư lịch: tư cách và sự từng trải.
Mấy vị đại nhân cơm no rượu say, rất hưng