XtGem Forum catalog
Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324723

Bình chọn: 8.00/10/472 lượt.



Ngẩng đầu nhìn Tiểu Lam giống như vừa ăn xong Ngũ Thạch Tán, cả người đột nhiên phấn khởi đứng lên một cách không bình thường.

Lại nói sau đại hội võ lâm, ta rốt cục hiểu rõ công dụng của Ngũ Thạch Tán.

Dưới sự xấu hổ không chịu nổi, ta lòng đầy căm phẫn viết thư về nhà, đau đớn trách cha kiến thức nông cạn.

Hôm nay, thư nhà nhẹ nhàng chuyển tới.

Sau bao nhiêu văn tự biểu đạt sự thương nhớ quan tâm của mẹ, là mấy câu ngắn gọn ít ỏi của cha ta: “Cha thuận miệng nói, ai bảo ngươi tưởng thật. Lưu lạc võ lâm cần chú ý làm việc cho tốt, không cần làm Chiến gia bẽ mặt. Nhớ sang năm về nhà.”

Nhận được tin tức, ta cũng không cáu.

……………….

“Ôn công tử tới! Ai nha, hôm nay hắn thực là tuấn tú!” Tiểu Lam chọc chọc ta,“Tiểu thư, Ôn công tử tới, cô còn không nhanh dậy nghênh đón?”

Xa xa, nam tử cao ngất một thân áo tím giày đen, chậm rãi bước tới gần.

Ta mở mày mở mắt hướng về phía Tiểu Lam nói: “Dậy nghênh đón? Tiểu Lam, em không biết, hắn hôm nay tới là để làm trâu làm ngựa cho ta!”

Tiểu Lam nâng tay che miệng lớn, một bộ dạng không thể tin.

Trong lòng ta càng thêm đắc ý.

Kỳ thật, ngay cả chính ta cũng không nghĩ đến, hôm kia ta cùng Ôn Hựu tỷ thí, trong lúc nguy cấp lại dùng tuyệt chiêu vừa mới học được, thắng hiểm hắn.

Hắn hôm nay tới, chính là theo phân phó của ta, mang mỹ vị điểm tâm trong cung đến.

Xem hắn một thân ăn mặc long trọng, nhất định là vừa mới xuất cung.

Hắn vừa ngồi xuống, ta liền thấy trong lồng ngực hắn có một bọc tròn to.

“Nhanh cho ta!” Ta duỗi tay muốn dò, lại bị hắn đánh rơi.

“Tiểu Lam, ngươi lui xuống trước đi.” Hắn nói.

Tiểu Lam không cam lòng rời khỏi.

Ta có chút kỳ lạ, làm sao phải để Tiểu Lam đi.

“Tội danh trộm đồ ngự thiện phòng này cũng không phải là nhỏ, càng ít người biết càng tốt.” Hắn từ trong lòng lấy ra một bọc đồ, ném ở trên bàn.

“Nhẹ chút!” Ta lòng đau hô lên, duỗi tay mở bọc giấy ra.

Bảy khối bánh ngọt màu sắc diễm lệ khắc hoa xếp cùng một chỗ, hồng như Giang Tốn, xanh như Phỉ Thúy, trắng như Xuân Tuyết, vàng như Nhật Quang…… Giống như từ gạo nếp chế thành, lại đặc biệt lóng lánh trong sáng, tinh tế khéo léo phi thường.

“Thất thải Phỉ Thúy Như Ý bánh.” Hắn trịnh trọng nói,“Đây là bánh ngọt do Thổ Dục Hồn tiến cống. Tất cả không quá mười bộ. Nơi này là một bộ.”

Trân quý như vậy, hắn như thế nào có được?

Hắn lại không giải thích, chỉ nhìn ta nói: “Sai khiển của ngươi, ta đã hoàn thành.”

Sau khi hắn thua ta, yêu cầu của ta với hắn là: “Ta muốn ăn bánh ngọt mỹ vị nhất.”

Nhưng hôm nay nhìn bánh này, lại có chút luyến tiếc không xuống tay được.

“Nhanh ăn đi!” Hắn bỗng nhiên cười ,“Giương mắt nhìn làm cái gì?”

Ăn thì ăn!

Ta cầm lấy một khối bánh màu trắng để vào trong miệng. Tinh tế mềm mại, vào miệng là tan, thơm ngon dị thường, còn mơ hồ mang theo mùi sữa…… Ăn ngon khiến ta ngay cả đầu lưỡi đều muốn nuốt luôn vào.

Ăn xong một khối, ngẩng đầu, lại phát hiện hắn đang cầm kiếm phổ của ta, lật lật. Ở trên mặt của kiếm phổ ta có viết một số chiêu thức, không nghĩ đến hắn xem rất có hưng thú.

Lại ăn một khối đỏ, một khối vàng.

Tổng cộng bảy khối, bảy màu sắc, mỗi loại mang một hương vị cư nhiên không giống nhau.

Ta lấy khăn tay ra, bọc hai khối lại. Một giữ lại cho sư phụ, một cho Tiểu Lam.

Văn Tuyền thoạt nhìn sẽ không vương khói lửa của nhân gian(ý chỉ không phải người phàm tục), tự nhiên là không cần.

Còn thừa lại ba khối.

Nhìn người phía trước rũ mắt nhỏ tinh tế.

Vừa lúc hắn ngẩng đầu lên.

“Ngươi muốn ăn một khối không?” Ta có ý tốt nói.

“Không cần, cũng không nhiều, ngươi giữ lại chính mình ăn đi.” Hắn cười nói,“Bảy thứ hương vị này không giống nhau.”

Nhịn không được cảm động, ta sao có thể một mình tự hưởng thụ mỹ thực, cầm lấy một khối đưa tới……

“Sư huynh, cảm ơn……”

“Ta ở trong cung đã ăn đến mười khối, hiện tại ăn cũng không vào.”

Ta cảm thấy tay mình cứng đờ.

Rất gian nan thu trở về, tự mình ăn luôn.

“Ngươi hôm nay vào cung có nhìn thấy hoàng đế hay không?” Ta tuy rằng được hoàng đế ban thưởng bảo kiếm, nhưng vẫn chưa gặp qua hoàng đế.

Ôn Kiệu đại nhân là thái tử xá nhân, nghe nói Ôn Hựu từ nhỏ rất được hoàng đế yêu thích.

“Không.” Hắn nói,“Hoàng đế đâu dễ dàng nhìn thấy như vậy?”

“Nha.” Ta thở dài.

“Ngược lại nhìn thấy thái tử, thái tử phi, còn có hai vị công chúa.” Hắn nói.

“Đúng rồi! Công chúa có phải là đều đặc biệt cao quý mỹ lệ?” Ta nói, công chúa trong kịch, đều là khuynh quốc khuynh thành, thực muốn tận mắt nhìn thấy.

“…… Đúng vậy, công chúa đều là người xinh đẹp đáng yêu.” Hắn khoanh tay nhìn ta, “Dáng vẻ không dã man giống ngươi đâu!”

Bánh ngọt liền nghẹn ở trong cổ, cực kỳ khó chịu. “Hừ! Ta chính là dã man, ảnh hưởng đến chuyện gì của ngươi!”

Diện mạo người trước mắt này, bỗng nhiên khiến ta cảm thấy chán ghét, dứt khoát quay đầu, không nhìn hắn.

Một lúc lâu sau.

“Này, ngươi ăn ngon. Giữ lại cho ta một khối.” Hắn nói, thân thể nghiêng về phía ta.

“Chỉ có một khối, không thể cho ngươi!” Ta cho khối cuối cùng hướng vào trong miệng,“Ngươi đã ăn nhiều như vậy……”

Hình như có một dòng nhiệt khí phun tại giữa ngón tay c