
hông ngờ đến, nghênh đón chúng ta, lại là trường hợp khách và chủ hết sức vui mừng như vậy?
“Đây chính là ‘Công vân tiên tử’ Chiến hộ pháp trong truyền thuyết?” Lý chưởng môn vẻ mặt kinh hỉ nhìn ta.
Công, vân, tiên, tử?
“Thì ra, thì ra, ngoại hiệu (tên gọi bên ngoài) của ta là thế này?” Ta vui không kềm chế được, đối với Lý chưởng môn tình cảm cũng nháy mắt tăng lên mấy phần.
“Đúng, đúng!” Lý chưởng môn vội gật đầu, “Công vân tiên tử là người mà bao nhiêu hảo hán võ lâm tha thiết ước mơ kết giao! Hôm nay có thể đến Quảng Châu, thực là cho Thanh Hổ phái ta thể diện!”
Khích lệ không che đậy như vậy, thật là khiến ta không biết làm thế nào.
Ngẩng đầu, lại thấy ở nơi không xa, Ôn Hựu mang vẻ mặt cười như không cười.
Vào trong thành, Ý Huyền giáo cùng Thanh Hổ phái lại nổ ra tranh chấp.
Nguyên nhân là bọn họ đều muốn mời chúng ta đến nghỉ ngơi tại nơi ở của phái mình.
Hoang đường? Chúng ta thoạt nhìn giống như người không có đầu óc vậy sao?
Lâm Phóng khách khí tỏ vẻ là chúng ta đã bao toàn bộ khách sạn lớn nhất ở thành Thương Ngô, tiền đặt cọc không thể lấy lại. Bọn hắn mới không cam tâm bỏ qua.
Chỉ là ta phát giác ra, giữa hai môn phái này thực có hiềm khích.
Không phải hướng đến nhau nói những lời khó nghe, cũng không phải đối chọi gay gắt.
Giữa bọn họ lời nói rất khách sáo, ánh mắt lại rất khinh thường.
Một núi không thể có hai cọp, việc hai phái tranh giành đã tồn tại từ lâu.
Chúng ta muốn thu phục võ lâm, nhưng cũng không có khả năng tiêu diệt hết tất cả thế lực võ lâm.
Chúng ta một mặt muốn diệt trừ những bang phái làm nhiều việc ác mà không phục tùng, một mặt cũng muốn bọn họ giúp đỡ nâng cao thế lực của chúng ta ngay tại địa bàn đó.
Không biết Lâm Phóng, sẽ có phương pháp gì?
“Tạm thời âm thầm quan sát bọn họ một thời gian.” Lâm Phóng nói.
Thế là mọi người yên ổn ở lại trong khách sạn.
Ở năm, sáu ngày, tin tức dò được càng lúc càng nhiều, cảm giác căm giận của mọi người cũng càng lúc càng mãnh liệt.
Thế lực của hai bang phái kia rắc rối khó gỡ, là bọn cường hào ác bá hàng thật giá thật.
Giết người, phóng hỏa, cướp bóc, khi dễ nam nhân cưỡng bức nữ nhân…… Không chuyện ác nào không làm.
Quan viên bản xứ lại chẳng quan tâm, hàng năm thu hối lộ của hai môn phái đó, gọi là cái gì mà “Quyên tặng”, an nhàn sống qua ngày.
“Ta thật muốn giết người!” Ta hướng Ôn Hựu nói.
“Lúc động thủ, ngươi đừng nương tay.” Ôn Hựu tiếp lời.
Mấy ngày nay, Lâm Phóng nhận lời mời đi đến hết Thanh Hổ phái tiệc lại đến Ý Huyền giáo yến. Cũng mời lại bọn hắn vài lần.
Lâm Phóng mơ hồ hướng bọn hắn lộ ra, tâm ý của chính mình ngay tại Quảng Châu này muốn có một lực lượng phù trợ.
Hai bên đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dù sao sau lưng Lâm Phóng là lực lượng của Hạ Hầu Dĩnh, Ôn gia, Chiến gia thật không thể khinh thường.
Biết rõ Lâm Phóng không có ý tốt, nhưng lại không chịu nổi sự dụ dỗ của lực lượng ủng hộ cường đại phía sau.
Cái cục diện này, chính là thứ Lâm Phóng muốn.
Nhưng Lâm Phóng vẫn chưa có tỏ thái độ cùng hành động rõ ràng.
Thế là hai môn phái hướng khách sạn của chúng ta, chạy tới chạy lui cũng thật chịu khó.
Thậm chí Thương Ngô đã có lời đồn đãi, Lâm Phóng thế lực cường đại, sâu không lường được.
—————-
Thời tiết càng ngày càng lạnh.
Hôm nay, ta cùng Ôn Hựu ra ngoài mua áo bông, rồi trở lại khách sạn.
Ta chọn riêng một cái áo đông màu hoa đào, Ôn Hựu lại nhíu mày chê quê mùa.
Chính hắn chỉ chọn cái áo màu tối đơn giản.
Nhưng ta không thể không thừa nhận, hắn mặc vào vẫn ngọc thụ lâm phong như cũ.
Ta không muốn cởi xuống áo bông mới, liền cam tâm mặc khiến người như bánh bao cùng hắn tỷ thí kiếm thuật.
Nóng đến đầu đầy mồ hôi, lại còn thua.
Từ khi rời khỏi Kiến Khang đến nay, chúng ta mỗi ngày đều luyện kiếm.
Sư phụ, các sư huynh cũng sẽ cùng chúng ta so chiêu.
Kiếm thuật càng lúc càng tinh thông, thuần thục, phối hợp cũng càng lúc càng ăn ý.
Sư phụ từng cười nói, hai chúng ta nếu như kết hợp lại, sư phụ cũng không phải đối thủ.
Chỉ có điều ta sẽ không cùng hắn liên thủ.
Bởi vì trong tổng số mười lần ta có đến bảy tám lần thua hắn, thật bi thương!
Đêm đã khuya, bổn Tiên tử ngồi ở trước cửa sổ, không ngủ được.( *Ngó ngó* Cô giống tiên tử lắm sao?!)
Bởi vì mấy ngày nay ban ngày ăn không ngồi rồi quá mức, trực tiếp gây ra ban đêm tinh lực quá thừa đến mất ngủ.
Trăng sáng treo trên cao, đêm tĩnh lặng đến mức nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Lam.
Tiếng khò khè so với bề ngoài nhỏ xinh của nàng hoàn toàn không hợp, vang vọng cả căn phòng.
Ta tuy võ công qua loa đại khái, nhưng thính lực vô cùng tốt, Hạ Hầu sư phụ, Ôn Hựu cũng không bằng ta.
Ban đêm trầm tĩnh, ta nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ trong hành lang, giống như một hòn đá nhỏ, đầu nhẹ nhàng nhập vào mặt nước, đẩy ra tầng tầng vân sóng.
Ta vừa mới nổi lên tia buồn ngủ mông lung, nháy mắt đã mất tăm mất tích.
“Gian phòng nào……” Có người thấp giọng hỏi.
“Bên phải gian thứ ba……”
Bên phải gian thứ ba?
Bên phải gian thứ ba!
Chính là phòng của Lâm Phóng!
Đệ tử trực đêm ở lầu một, vì sao chưa phát ra báo động?!
Kh