Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324735

Bình chọn: 7.5.00/10/473 lượt.

ủa ta.

Trên tay trống trơn.

Nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, hai con ngươi đen láy chăm chú nhìn ta, ta bị dọa lập tức dựng đứng lên.

Hắn, hắn, hắn thế nhưng ở trên tay của ta, ăn vụng khối bánh ngọt cuối cùng!

Hắn ngồi trở lại ghế dựa, bộ dạng sóng nước chẳng xao động: “Ta đã nói, giữ lại cho ta một khối.”

Đầu ngón tay cảm thấy như bị thiêu, nhiệt khí ấy tựa hồ quanh quẩn không đi. Không biết nói cái gì, rõ ràng vừa thẹn vừa tức, lại không biết phản bác hắn như thế nào!

“Này, nha đầu.” Hắn lại từ trong lồng ngực lấy ra cái hộp tròn nhỏ, ném ở trên bàn.

Hộp sắt tinh xảo màu trắng bạc, trơn bóng như thủy tinh.

Ta hiếu kỳ cầm lấy, mở ra nhìn, bên trong là lớp bột màu đỏ tinh tế tỉ mỉ đều đặn, mơ hồ có hương thơm thanh đạm.

Bị ảnh hưởng bởi lễ vật lần trước của Trầm Yên Chi, ta thấp thỏm nói: “Là…..độc dược?”

Hắn cố lộ ra biểu tình nhẫn nại, nửa ngày mới nói: “Là, son, phấn!”

Ta kinh ngạc nói: “Ngươi vì sao muốn đưa son phấn cho ta?”

Hắn trầm mặc không nói.

Tuy là như thế, ta vẫn không nhịn được đem hộp son ấy tiến đến chóp mũi, hương thơm tươi mát phả vào mũi.

Mấy ngày trước, trong nước sông Tần Hoài, tựa hồ cảm giác cũng giống nhau.

Ta nháy mắt phúc chí tâm linh*: “Chẳng lẽ, là ngươi quen dùng son phấn?”

* Phúc chí tâm linh: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

Hắn trầm mặt, gằn từng chữ nói: “Ngươi dám nói một lần nữa, ta liền đem son phấn cùng bánh ngọt đều lấy lại!”

Ta ôm hộp son phấn vào trong ngực: “Không nói thì không nói! Vật đã tặng, nào có đạo lý thu hồi?”

———————

Mùng ba tháng mười một, rất thích hợp để xuất hành, nhậm chức, kết bạn, kỵ vùng đất lạnh, mở kho, cưới gả.

Lâm Phóng, Hạ Hầu sư phụ, Ôn Hựu, ta, cùng với hơn mười người mà Lâm gia bí mật bồi dưỡng mấy năm nay còn có hơn mười môn hạ của Hạ Hầu thúc thúc, ngồi thuyền lớn men theo sông Trường Giang thẳng đến sông Cán Giang.

Dựa theo kế hoạch dự định, Lâm Phóng bước đầu thống nhất võ lâm Giang Đông.

Trước tiên, Lâm Phóng nỗ lực chống lại ý quần hùng, kiên quyết chọn tám châu môn phái võ lâm, nơi thế lực chia cắt mạnh nhất: Quảng Châu, để xuống tay.

Quảng Châu có hai đại môn phái: Ý Huyền giáo cùng Thanh Hổ phái, nhiều năm trôi qua lộng hành châu huyện, làm nhiều việc ác, nguy hại một phương. Triều đình cũng không có phương pháp. Đại hội võ lâm lần trước, bọn hắn được mời, nhưng lại không tới tham gia.

Sau khi Lâm Phóng tiếp nhận chức vụ minh chủ Võ Lâm, bọn họ phái người đưa tới chút lễ vật.

Bây giờ, lại bị Lâm Phóng lựa chọn, trở thành khối bia ngắm đầu tiên mà minh chủ võ lâm Giang Đông lập uy.

Chỉ có điều……

Ta ngồi ở mũi thuyền, nhìn trên thuyền hơn ba mươi đại cao thủ.

Vì thắng lợi của trận chiến đầu tiên này, Lâm Phóng cũng gần như đưa ra toàn bộ lực lượng.

Hắn một thân quần áo trắng đứng ở đầu thuyền bên kia, trong gió càng có vẻ gầy thanh lãnh.

“Văn Tuyền, bên đó gió lớn, qua đây đứng đi!” Ta hảo ý nói.

Hắn quay đầu lại, cười nhẹ, đi tới đối diện.

“Thanh Hoằng cho rằng, đi Quảng Châu lần này, tiền đồ ra sao?” Hắn nhìn mặt sông nói.

Thì ra hắn mới vừa rồi xuất thần là vì lo lắng này cái.

“Văn Tuyền.” Ta nghiêm túc nói,“Ta cho rằng nhất định có thể thành công!”

Dường như ta rất ít nói chuyện đứng đắn như vậy, hắn mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta: “Lời này hình như không giống Thanh Hoằng nói.”

“Thực sự.” Ta tiếp tục: “Sư phụ nói, chỉ có ngươi là người có khả năng cứu vớt võ lâm Giang Đông. Ta cũng cho rằng như vậy.”

“Phải không?” Hắn khóe miệng cười nhẹ, đôi tay gập vào trong tay áo rộng rãi tung bay trước thân, nhìn sông nước Trường Giang xa xa không thấy đầu cuối, nói: “Văn Tuyền, sẽ không phụ sự uỷ thác quan trọng của các ngươi.”

Nhìn Lâm Phóng chậm rãi đi vào khoang thuyền, ta có chút thương cảm với hắn.

Tuy rằng hắn mưu lược hơn người, nhưng dù sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi.

Thực khó tưởng tượng, chính mình bốn năm sau, trở nên giống hắn lão luyện mà kiên cường dẻo dai như vậy……

“Hôm nay nếu ngươi thua, phải đem y phục ta giặt sạch.” Một giọng nói bỗng nhiên chen vào.

Ôn Tử Tô đứng sau lưng ta, kiếm ôm tại ngực, liếc nhìn ta.

“Nếu ngươi thua, phải xuống dưới sông bắt cá lên, cho bổn hộ pháp nhắm rượu!”

Ta rút “Quyết” ra.

————-

Ban đêm, ta ngồi xổm ở đuôi thuyền, trước mặt đầy một chậu quần áo.

Tiểu Lam đứng sau thân ta: “Tiểu thư, không bằng để cho em đi!”

“Không!” Ta nhìn trên sàn tàu cách đây không xa, thân ảnh người nọ đang luyện kiếm như nguyệt nhấp nháy, cao giọng nói: “Bổn hộ pháp nguyện đánh nguyện chịu thua.”

Nhưng, Ôn Hựu ngươi cũng quá hư hỏng, mấy ngày này đều chọn quần áo màu trắng mặc. Cũng không phải không biết rất khó giặt sạch đi.

Ngày thường cũng không thấy ngươi thích màu trắng như vậy a!

Dường như nghe được một tiếng cười khẽ, ta quay đầu, lại chỉ thấy một bóng đen rơi vào trong sông “Bùm” một tiếng.

“Tử Tô? Tử Tô?” Ta cất bước chạy tới, chỉ thấy từng đợt sóng nước màu đen khuếch tán mở ra.

Tuy biết rằng hắn biết bơi, nhưng không hiểu vì sao hắn bỗng nhiên rơi xuống nước?

“Tiểu Lam, hắn…… hắn sẽ không tẩu hỏa nhập ma đi?” Ta túm lấy Tiểu Lam bê


80s toys - Atari. I still have