
i cô. Vu Tiệp khẽ
cắn môi, thấy uất ức kinh khủng, mọi người đều bức bách cô, cả tương
lai lẫn tiền tài, hiện giờ cô chẳng thể cho Tấn Tuyên được gì, thế
nên cô đã trở thành tảng đá cẳn đường anh như lẽ đương nhiên. Nhớ đến
lời Lâm Ngữ Âm nói hôm ấy: “Cô thật sự muốn là tảng đá trên con
đường sự nghiệp của Tấn Tuyên à?”. Vu Tiệp đau khổ nuốt cơn chua xót
vào lòng, cô chưa bao giờ nghĩ vậy, nhưng ai ai cũng cho là thế!
“Tấn Tuyên sẽ không chịu đâu!” Vu Tiệp bất lực nói khẽ, trong lòng cô
cũng có 1 tiếng nói đang gào thét, con cũng không muốn vậy!
“Tiểu Tiệp, dì biết như vậy sẽ khiến con rất khó xử, nhưng cũng xin
con hãy hiểu cho tấm lòng cha mẹ. Bố nó cũng chỉ muốn tốt cho nó,
cả nhà cũng đâu muốn nó đi xa, nhưng cứ nghĩ đến thành công tương lai
là lại mong nó có thể bay xa hơn, không thể cứ buộc con mãi bên cạnh
mình được”. Dì Châu nói, nước mắt lưng tròng, Vu Tiệp lại thấy mềm
lòng, vội nắm tay bà, xót xa nhìn người mẹ vì chuyện trẻ con mà
phiền lòng.
“Tiểu Tiệp, giúp dì được không? Dì thật không muốn bố Tấn Tuyên đau
buồn vì chuyện này nữa”. Dì Châu rơi nước mắt, giọt nước mắt ấy
thấm vào tim Vu Tiệp khiến cô thấy đau thắt lại. Tấn Tuyên, chúng ta
phải làm sao? Sao có thể khiến bố mẹ đau lòng được? Từ nhỏ đến lớn
họ đã vất vả vì chúng ta, vậy mà khi chúng ta trưởng thành rồi
chúng ta lại làm trái ý họ, chưa bao giờ quan tâm thương yêu họ thật
sự. Liệu chúng ta có sai không?
Vu Tiệp cũng thấy đau lòng, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cô xót xa đưa
tay lên lau nước mắt cho dì Châu, yếu ớt nói: “Dì Châu, dì đừng khóc,
đừng khóc, con nhận lời với dì”. Nói đến những tiếng cuối, cô nghẹn
ngào không thốt nên lời.
Cuối cùng, dì Châu cũng nở nụ cười, Tiểu Tiệp luôn là đứa trẻ hiểu
biết nhất.
Kiên trì đến mấy cũng không thể chống lại được nước mắt người thân,
Vu Tiệp cố kìm nén tâm trạng mình, nắm chặt tay dì Châu. Tấn Tuyên,
tha thứ cho em, em đành buông tay thôi.
Nhận được điện thoại của Tấn Tuyên, Vu Tiệp vẫn không
kìm được mà chạy đến gặp anh.
"Tiểu Tiệp, sao thế? Em mất ngủ nữa à?" Vừa nhìn thấy sắc mặt nhợt
nhạt của cô, Tấn Tuyên thấy tim mình như bị ai bóp chặt, gương mặt tươi cười
đáng yêu trước đó đã biến mất, chỉ còn lại vẻ u buồn.
"Vâng, em không ngủ được." Vu Tiệp tham lam áp mặt vào lòng bàn tay
to lớn, ấm áp của anh. Dễ chịu quá, thích quá! Cô chỉ muốn ngủ trong vòng tay
anh, hơi ấm của nó nhất định sẽ quét sạch mọi phiền não của cô. Vu Tiệp dần thấy
lòng mình mềm lại.
Tấn Tuyên xót xa giữ chặt gương mặt cô, khẽ hôn lên đó, da thịt mềm mại của cô
chạm vào môi như khiến tim anh tê dại. Cảm giác này chưa bao giờ có, thấy cô
tiều tụy yếu ớt như thế, anh cũng như ngạt thở, đều tại anh không chăm sóc, bảo
vệ cô.
Vu Tiệp thấy do dự rồi chậm rãi vòng tay qua cổ, gục đầu vào vai anh. Đó là lần
đầu tiên cô chủ động ôm anh. Anh luôn ngang ngược đeo bám, quấy rối cô, anh
luôn chủ động tiến đến gần, còn cô không trốn tránh thì cũng tỏ vẻ chán ghét.
Đến giờ mới phát hiện ra được ôm anh là một chuyện thật kỳ diệu, trái tim như
nở hoa, chỉ mong được dựa dẫm vào anh mãi, vòng tay qua cổ anh, giữ lấy trái
tim anh, không cho anh đi đâu cả!
Vu Tiệp khẽ thở dài, ôm nhau đúng là minh chứng tốt nhất cho tình yêu! Yêu càng
sâu thì ôm càng chặt, Vu Tiệp xiết chặt đôi tay, ôm anh chặt hơn, áp mặt vào
vai anh không rời, mùi hương trên người anh thơm như mùi hoa, cô tham lam ngửi
lấy, và lại càng chìm đắm hơn.
Anh, đáng ghét quá, tại sao lúc nào cũng tỏa ra mùi hương cám dỗ như thế? Cô đã
cố gắng tìm kiếm khuyết điểm của anh, cho dù chỉ là một điểm khiến cô chán
ghét, cũng sẽ khiến cô mở miệng nói lời chia tay, nhưng cô lại không tìm ra
điểm nào cả. Cô chỉ... chỉ yêu những mệnh lệnh ngang ngược của anh, yêu nụ cười
ranh mãnh của anh, yêu đôi mắt quyến rũ tà ác của anh, yêu nụ hôn nóng bỏng gợi
cảm của anh. Cô yêu...tất cả, tất cả những cảm giác đó.
Tấn Tuyên cũng ôm cô thật chặt. Lần đầu Tiểu Tiệp chủ động ôm anh khiến anh có
cảm giác như muốn khóc, bảo anh buông cô ra thế nào được, một ngày không gặp là
một ngày nhớ, anh sẽ lo lắng cô có bị mắng không, có lén lút trốn vào nơi nào
để khóc không, mèo hoang tuy quen nhe nanh giơ vuốt dọa người, nhưng lúc yếu
đuối chỉ biết lặng lẽ liếm láp vết thương một mình. Trái tim cô quá lương
thiện!
"Tấn Tuyên!" Vu Tiệp khẽ gọi bên tai anh. Tấn Tuyên mỉm cười, anh rất
thích cô gọi tên anh dịu dàng như thế. "Hử?"
"Nếu không có em, anh có đi không?" Tiếng nói dịu dàng của Tiểu Tiệp
có vẻ do dự không quyết.
Tấn Tuyên xiết mạnh tay, ôm cô chặt hơn, quả nhiên cô vẫn chịu áp lực, Tấn
Tuyên xót xa dụi vào mặt cô. Anh cứ ngỡ mọi việc cứ để mình anh gánh chịu thì
cô sẽ không đau lòng và khổ sở, nhưng vốn dĩ không phải thế, cho dù anh có gánh
bao