Mờ Ám

Mờ Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324014

Bình chọn: 7.5.00/10/401 lượt.

o.

Trịnh Phong lại nhét hai xu vào máy, tiếp tục chơi.

“Đến đây, tôi dạy cậu.” Trịnh Phong kéo cô đến trước máy, cô cầm bóng, cậu đứng

sau nắm lấy tay cô, đưa lên quá đầu một chút, một tay giữ phần dưới quả bóng,

một tay giữ bên cạnh quả bóng, cổ tay hơi vận sức một chút, bóng đã được ném

đi, quả bóng đứng trên vành rổ, xoay xoay mấy vòng rồi chui tọt xuống. Woa, vào

rồi! Vu Tiệp ngửa mặt lên cười sung sướng.

“Dễ chứ.” Trịnh Phong hất tóc nhìn rất đẹp trai, hưởng thụ nụ cười tươi rói của

cô.

Trịnh Phong đứng sau lưng cô, cầm tay dạy cô ném bóng, nhìn từng quả một chui

tọt vào rổ, Vu Tiệp hứng chí lắc lắc vai cậu, hét lên đòi chơi tiếp.

Vu Tiệp nhanh chóng tìm thấy cảm giác, thử tự mình ném bóng, ban đầu vẫn có vài

quả bật ra, nhưng dần dần, thấy bóng đã chịu chui vào rổ thì tự tin dâng trào,

cảm hứng càng tăng.

Trịnh Phong đứng cạnh, cùng ném bóng với cô, thấy bóng không ngừng rơi vào rổ,

Vu Tiệp mỗi lúc một say mê, hai người hào hứng chơi hết năm mưoi tệ tiền xu.

Trịnh Phong cầm hai chai nước tiến lại.

Vu Tiệp mặt đỏ hồng, mồ hôi nhỏ giọt ngồi trên ghế, đón lấy chai nước Trịnh

Phong đưa đến.

Cậu ngồi xuống cạnh, đặt chai nước xuống mặt ghế rồi móc khăn giấy trong túi

ra, rút một tờ rồi khẽ lau mồ hôi đang rỏ xuống từ tóc, từ trán, và hai bên má

cô.

Vu Tiệp quay mặt đi vẻ thiếu tự nhiên, tay trái đưa lên định đón lấy tờ khăn

giấy.

“Im nào.” Nhóc Trịnh tránh tay cô, tiếp tục lau mồ hôi rất nhẹ nhàng, chóp mũi

cũng rịn mồ hôi, xem ra cô chơi vui lắm.

Mặt Vu Tiệp nóng hực, đành để mặc cậu lau cho xong.

“Mệt quá! Người đau nhức hết cả!” Vu Tiệp uống nước không ngừng, ngày nóng nực

thế này mà còn đổ hết mồ hôi, thực chẳng khác nào đi tắm hơi.

“Tôi phát hiện ra cậu còn chơi hào hứng hơn cả tôi.” Trịnh Phong hớp một ngụm

nước, đôi mắt cũng lóe nụ cười. Bỗng mắt cậu không chớp, đưa tay kia ra nâng

cằm cô lên, Vu Tiệp đờ đẫn, chưa đợi cô phản ứng, ngón tay thon dài của cậu đã

lướt qua chóp mũi, cô bỗng cảm thấy mũi mình tê dại, ngưa ngứa, “Có vụn khăn

giấy.” Cậu đưa tay lên, trên ngón tay còn dính một vụn giấy trắng.

“Vui không?” Cậu nghiêng đầu nhìn cô.

Vu Tiệp thẫn thờ gật đầu, bỗng thấy không quen lắm với vẻ dịu dàng ấy, cứ thấy

kỳ lạ thế nào. Ánh mắt mang vẻ nghi ngại nhìn cô, lần thất tình này khiến cậu

bị tổn thương nặng thế sao? Sao như thể tính cách cũng thay đổi thế này.

“Lần sau lại đưa cậu đến chơi trò khác.” Trịnh Phong vui vẻ dựa vào ghế, có cô

ở bên cạnh thì làm gì cũng thấy vui.

Vu Tiệp khẽ gật đầu, bỏ đi, chỉ cần cậu vui thì cô cũng mặc kệ! Bạn bè, cho dù

ở đâu và lúc nào, khi cậu cần thì cô đều có thể cho cậu niềm an ủi và sự cổ vũ

to lớn nhất.

Trịnh Phong mỉm cười nhìn Vu Tiệp, cô chỉ cần tình bạn, nhưng cái cậu cần không

chỉ là thế. Có điều, không cần gấp gáp quá, chỉ cần khiến cô ở bên cạnh thì cậu

có niềm tin sẽ có thể lén trộm trái tim cô đi!



Vu Tiệp vừa vào nhà, Vu Lâm đã lao ra khỏi phòng, chất

vất phủ đầu: “Đi đâu đấy? Tấn Tuyên đợi em mãi.”

Vu Tiệp khẽ nhăn mặt, Vu Lâm lại chủ động báo cô biết Tấn Tuyên đến, đúng là ly

kỳ thật.

“Anh ấy nói em lấy đồ của anh ấy mà chưa trả, hại anh ngồi nhấp nhổm không yên

cả buổi. Sao di động cũng không nghe?” Quả nhiên, nếu có chuyện tốt lành thì Vu

Lâm đã chẳng nói cô biết, chỉ khi cho rằng cô chọc giận Tấn Tuyên thì mới lên

giọng dạy dỗ.

“Có lẽ là không nghe thấy, em buồn ngủ lắm, đi tắm trước đã.” Vu Tiệp khoát

tay, ngăn Vu Lâm tiếp tục làu bàu nữa, hôm nay chơi bóng cả buổi, cơ thể mệt rã

rời, không có thời gian đâu để đấu võ mồm với chị mình, nếu chị muốn trút giận

thì vô tư đi, còn cô thì chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

Sau khi tắm nước ấm thoải mái xong, giở di động ra xem, ghê thật, rất chi là

khoa trương, những 11 cuộc gọi nhỡ, mà chỉ do một người gọi, tối nay ắt hẳn anh

ấy đã bị Vu Lâm làm phiền quá rồi, cô có nợ nần gì anh đâu mà sao lại vu oan cô

trước Vu Lâm chứ.

Nghĩ ngợi một lúc, Vu Tiệp ngước nhìn đồng hồ trên bàn, mười một giờ rưỡi rồi,

hay là cứ gọi lại cho anh vậy, dù sao anh cũng chẳng ngủ sớm mà.

“Tôi lấy đồ của anh bao giờ?” Xem còn nói dối gì được.

“Đương nhiên là có!” Tấn Tuyên vừa nghe thấy tiếng cô, giọng đã cao vút.

“Cái gì?” Cô cố gắng nhớ lại, làm gì có?!

“Buổi tối đi đâu?” Tấn Tuyên không đáp, hỏi ngược lại.

“Đi ra ngoài với bạn.” Trong đầu vẫn nghĩ xem món đồ anh nói rốt cuộc là gì.

“Lại đi dạy thêm à?”

“Không.” Kỳ lạ thật, anh ghét cô đi dạy thêm đến thế ư? Hay là, anh không yên

tâm?

“Đừng chạy lung tung, nếu ở nhà buồn bực thì ngày mai anh đưa em đi đăng ký lớp

bồi dưỡng, học thêm chút gì đó.” Giọng anh nghe rất kỳ quặc, sao bỗng dưng lại

trở thành bà lão hay càu nhàu thế? Anh mà rảnh rỗi lo nghĩ cho cuộc sống của cô

nữa à?

“Không cần anh lo.” Tưởng tượng bộ dạng anh bên kia đầu dây, cô không nén được

cười trộm, không giống Tấn Tuyên thường ngày chút nào.

“Tiểu Tiệp, không thể cứ mỗi lần gặp chuyện thì anh đều may mắn ở cạnh em.”

Giọng nói bỗng trở nên rất trầm, có thể nhận ra rất rõ vẻ mặt anh bây giờ chắc

hẳn cũng rất nặng nề.

Vu Tiệp nhớ lại ch


Duck hunt