
a dòng thôi cũng không xong, đầu óc hoàn toàn
không nhớ được mình đã xem thứ gì.
Cô lắc lắc đầu. lôi quyển trắc nghiệm ta, định làm bài tập để tìm chút hứng
thú.
Nhưng rồi mãi một lúc lâu vẫn không đặt nổi bút xuống, những đề bài tưởng như
quen thuộc này nhưng sao hôm nay cô lại cảm thấy xa lạ quá?
Trong lòng Vu Tiệp đang rất hỗn loạn, cô không thể bình tĩnh được.
Vu tiệp thu dọn sách vở và nài trập trong tâm trạng bực bội, bước ra khỏi phòng
học. Nếu đã không học được thì chẳng nên ép bản thân nữa.
Dều do con sói háo sắc kia, vô duyên vô cớ chạy đến khuấy đảo trái tim cô. Cô
luôn thầm nhủ rằng, đó chẳng qua chỉ là một trò đùa của anh ta mà thôi, không
có khác gì với lúc còn nhỏ nhưng cứ nhớ đến mỗi lưỡi nóng bỏng của anh là trái
tim cô không kiềm chết được, rồi cả cảm giác bất lực khi bị cuốn vào vòng tay
mạnh mẽ ấy, cô không thích cái cảm giác nặng nề này chút nào, nó giống như thế
giới đang yên tĩnh bỗng bị khuấy tung lên vậy.
Vu Tiệp ôm sách, chầm chậm hướng về phía rạp chiều phim của trường. Đến nơi, cô
đã thấy trước cửa bán bé có hai ba hàng dàu các đôi tình nhân đứng chờ mua vé.
Cô liếc thấy tấm poster bên cạnh viết Tân Tây du ký, lại chiếu bộ này, năm nào cũng vậy.
Cô cười khẽ, bước đến, cũng mua một vé.
Bộ phim năm nào cũng chiếu, năm nào cô cũng xem.
Chẳng ai biết được vì sai Tân tây du ký lại nổi tiếng như thế trong các trường. Cô còn nhớ năm
ấy, khi lần đầu phát sóng, bộ phim này của Châu Tinh Trì đã vấp phải phản ứng
lạnh nhạt, bị người trong giới chê bai, cho rằng đó là tác phẩm thất bại của
Châu Tinh Trì, nhưng đâu ai biết rằng, hai năm sau, bộ Tân tây
du ký gồm hai phần Nguyệt
Quang Bảo Hạp và Đại
Thánh cưới vợ hợp lại lại trở nên thịnh
hành, nổi tiếng trong các trường.
Đặc biệt là ca từ bài Vô Ly Đầu trong bộ phim đã trơt thành nhạc hiệu trong các trường.
Trước nay, Vu Tiệp không thích xem phim hài, nhưng lần nào xem cũng không nhịn
được mà cười lăn lộn. Đó là phương thuốc thần chữa lành nỗi buồn của cô.
Hôm nay, Vu Tiệp phải cố gắng hết sức mình cười từ đầu đến cuối bộ phim.
Nhưng, tại sao trong bóng đêm, cô lại cảm thấy cười càng lớn thì tim càng đau,
nụ cười lại mang đến nỗi đau lớn khiến trái tim cô như tê dại.
Tấn Tuyên không phải Chí Tôn Ngọc, chẳng ai lưu lại được một giọt lệ nào trong
tim anh ta, cũng chẳng ai cho anh ta Nguyệt Quang Bảo Hạp. Vậy nên, anh ta mới có thể du ngoạn nhân gian mà không
phải kiêng kỵ gì, kại không cần lo lắng sẽ phải chịu trách nhiệm vì những giọt
nước mắt của ai đó.
Anh ta sẽ mãi mãi không thể hiểu rõ ca từ "đã từng có một mối tình chân
thành" của Chí Tôn Ngọc là gì.
Sau khi đã tìm lại được chút ý thức của mình, Vu Tiệp rời rạp chiếu phim.
Sự bất ổn hôm nay đã bị Vô Ly Đầu của Chí Tôn Ngọc đẩy lùi. Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ
rưỡi, cô liền ôm sách quay lại phòng học.
Cuối cùng, cô đã có thể chuyên tâm đọc sách một cách vô tư rồi.
Trên bàn cô bỗng xuất hiện một mảnh giấy, sự cảnh giác trong mắt cô dần dần dịu
lại. Trịnh Phong quả là một chàng trai chăm chỉ, cuối tuần mà cũng gặp được cậu
ấy.
Co nhìn mảnh giấy: "Xem xong chưa, về chung nhé".
Cô gật đầu, dọn dẹp sách vở rồi theo cậu ra ngoài.
"Hôm nay không về nhà à?", Trinh Phong thắc mắc.
"Về rồi nhưng buổi tối vừa quay lại." Cô ngẩng đầu lên nhưng chỉ cao
đến vai cậu, thân hình cao 1m83 ấy lúc nào cũng khiến Vu Tiệp cảm thấy rất áp
lực. Cô không thích mỗi lần nói chuyện đều phải ngước lên, nhưng không nhìn
thấy mặt người khác cô lại càng ghét.
"Không vui hà?" Trịnh Phong là một chàng trai nhạy cảm.
Vu Tiệp cười tjaafm trong bụng, cô thích gọi cậu ấy là nhóc. Cậu nhỏ hơn cô nửa
năm nên tuy cao lớn hơn cô nhiều nhưng trong lòng cô, cậu vẫn luôn là một cậu
nhóc trong sáng. Sau n lần cự nự, cuối cùng cô đã sửa lại cách gọi "nhóc
ngốc" thành "nhóc Trịnh". Mái tóc bóng mượt, mềm mại ép hai bên
tai, gương mặt thanh tú, trắng đến mức người ta sẽ tưởng nhẫm cậu là người yếu
ớt, lúc nào cũng có một nét cười rạng rỡ, mang đến một cảm giác vừa thân thiện
vừa tinh tế.
"Đâu có, vừa nãy xem Tân tây du ký, buồn cười chết đi được!" Vu Tiệp nhìn cậu chăm
chú, kỳ lạ thật, sao lúc nào cậu ấy cũng có thể nhìn thấu vẻ không vui trong
lòng cô nhỉ? Cô luôn tò mò rằng một chàng trai nhạy cảm như vậy, tại sao không
hề u buồn mà ngược lại luôn ấm áp như vầng dương.
"Ừ!" Trịnh Phong tuy không truy hỏi nhưng ánh mặt cậu lóe lên một vẻ
không thể tin được.
"Tôi lại thấy cậu cứ lờ đờ thì có, sao vậy? Có cô gái nào tỏ tình
à?", Vu Tiệp cười khẽ, chọc cậu.
Trịnh Phong mở to mắt, nhìn cô chằm chằm, gương mặt đầy vẻ hoài nghi. Sao cô ấy
biết được nhỉ?
"Không phải thế chứ, thật á?" Cô vốn chỉ nói bưag thôi mà, làm gì có
chàng trai nào lại thấy phiền lòng vì được tỏ tình đâu?
"Thật mà, hôm nay có một cô bé lớp dưới đưa thư tình cho tôi, hẹn tối cùng
đi xem phim, vé đã kẹp trong thư rồi." Trịnh Phong nhăn nhó vẻ phiền não.
Vu tiệp bật cười, sao lại có những người khác nhau đến thế? Một số người chưa
từng