
sùng sục
lên, điên dại trong tích tắc!
Vu Tiệp cắn rất lâu không buông, đến khi cảm nhận được mùi tanh thì bắt đầu
hoảng sợ, dần dần nhả ra, mắt vẫn hậm hực trừng nhìn Tấn Tuyên, tại sao không
phản kháng? Anh rất dã man cơ mà? Sao không dã man với cô đi?
Tấn Tuyên không thèm nhìn vết thương trên tay, chỉ mím chặt môi, chăm chú ngắm
gương mặt Vu Tiệp.
Đáng ghét! Tim Vu Tiệp như bị đập một cú thật mạnh, tại sao anh lại đánh ghét
như thế? Tiếp tục nổi điên đi, điên nữa đi, như thế cô sẽ có thể ác độc với anh
hơn! Tại sao lại ngừng? Cô bực bội nhìn ra ngoài cửa, anh chỉ biết bắt nạt cô,
mãi mãi chỉ biết như thế!
Tay phải bất ngờ bị một bàn tay to lớn mát lạnh nắm chặt, cô không quay đầu lại
mà gắng sức giằng tay ra, cố thoát khỏi tay anh, nhưng bàn tay ấy chắc như gọng
kềm, nắm chặt tay cô không buông, anh nắm thật chặt, như sợ cô sẽ biến mất vậy!
Vu Tiệp đành co chặt nắm tay, để mặc anh nắm, trong lòng thấy tức giận vô cùng,
cô đã học cách ngoan ngoãn không chọc gì đến anh, tại sao anh lại quay ngược
lại chọc ghẹo cô?
Mu bàn tay cô cảm thấy một luồng nóng ấm, dinh dính, nhơm nhớp, cô giật mình
quay sang, á…
Thứ dịch thể đỏ tươi đang chảy xuống từ vết thương của anh, một đường rất dài,
giống như một kiểu bùa chú kinh dị, vết thương vốn không sâu bắp thịt anh gồng
quá cứng nên máu bắt đầu rịn ra, mà anh thì không quan tâm, chỉ nắm chặt lấy
tay cô!
Vu Tiệp đau khổ nhắm nghiền mắt, anh cứ điên như thế này thì cô sẽ điên theo
mất!
Rồi cuối cùng, cô mềm lòng quay nhìn anh: “Buông ra!” Tấn Tuyên nhìn cô, lẳng
lặng không nói.
“Buông ra nhanh, tôi xin anh đấy.” Vu Tiệp đau đầu, nhấc tay anh lên cao để máu
không còn chảy ra.
Tấn Tuyên khẽ thả lỏng tay, nhưng không buông ra hoàn toàn, anh không muốn
buông tay cô.
Vu Tiệp bất lực thở dài, đúng là thua anh thật! “Có khăn giấy không?”
Tấn Tuyên gật đầu, tay vẫn nắm nhẹ lấy tay cô, ánh mắt liếc nhìn túi áo sơ mi.
Vu Tiệp để mặc anh, đưa tay rút khăn giấy trong túi ra: “Anh không buông thì
tôi lấy khăn thế nào được?” Anh là Tấn Tuyên thật sao? Hôm nay xem như cô đã
lĩnh giáo được sự điên cuồng của anh!
Tấn Tuyên dần dần thả lỏng tay, Vu Tiệp rút một tờ khăn giấy rồi nhấc cánh tay
anh lên, lau vết máu trên đó đi, tim đau nhói, lẽ nào mọi người cứ phải tổn
thương thì mới vui? Sao anh lại phải khổ thế? Vết răng nổi bật, cô nhìn rồi
cũng thấy sợ, đó là do cô cắn, lúc ấy nhẫn tâm đến thế ư? Cảm thấy hơi hơi hối
hận, cho dù anh sai đến mấy, thì cô cũng không nên… không nên cắn mạnh như vậy.
Cô lại rút tiếp một tờ khác, khẽ khàng chặn lên vết thương, rồi ngẩng đầu lên,
ánh mắt oán trách nhìn anh, đều tại anh, hễ điên lên là hại tất cả mọi người
cùng điên theo!
Tấn Tuyên lẳng lặng nhìn cô làm mọi thứ, lửa giận trong lòng đột nhiên dịu lại
dưới bàn tay dịu dàng của cô, nhìn đôi mày cô nhíu chặt, bỗng thấy trong lòng
hối hận, anh lại khiến Tiểu Tiệp nổi điên lên rồi, chắc cô giận dữ lắm!
Hai người lặng lẽ nhìn nhau như thế, mỗi người một tâm sự.
“Đến rồi.” Chú tài xế phía trước đột ngột lên tiếng, khiến hai người đều giật
thót mình.
Chiếc xe từ từ dừng lại, chú tài xế thở dài ngao ngán, lắc đầu nhìn hai người,
chắc chắn là một đôi oan gia, nửa đêm nửa hôm bày trò ầm ĩ thế này, đúng là
hành hạ người khác đến chết, trẻ con bây giờ… chỉ yêu thôi mà sao khổ sở đến
thế?
Tấn Tuyên trả tiền rồi xách túi xuống trước, sau đó đợi Vu Tiệp ra.
Vu Tiệp xuống xe, đóng cửa lại, chiếc xe lao vút đi. Cô ngước mắt lên nhìn, anh
lại đưa cô đến Tấn gia. Kệ anh vậy, dù sao bây giờ về nhà cũng sẽ quấy rầy bố
mẹ, vả lại… vả lại anh bị thương rồi, mắt cô không tự chủ được lại liếc nhìn
vết thương.
“Để tôi xách cho.” Vu Tiệp đưa tay định xách hộ anh túi laptop.
Tấn Tuyên chỉ đổi sang cầm tay kia, cánh tay bị thương nắm lấy tay cô đi vào
trong.
Vu Tiệp cau mày, vội vàng nắm tay anh rồi đưa lên cao, đề phòng anh gắng sức
quá lại chảy máu, anh không thể để cô yên lòng được hay sao???
Vào Tấn gia, bên trong tĩnh lặng như tờ, dì Châu và chú Tấn đã ngủ lâu rồi.
Tấn Tuyên kéo cô vào phòng khách, hất đầu về phía phòng ra hiệu cho cô đi nghỉ.
Vu Tiệp liếc nhìn tay anh, hơi do dự, nhưng rồi vẫn vào phòng.
Tấn Tuyên nhấc chiếc túi đựng laptop về phòng mình, đặt lên trên bàn, lúc này
mới đưa tay lên quan sát vết thương, khẽ cười thầm, chọc mèo nhỏ tức điên rồi,
quả nhiên lại đắc tội nữa.
Anh giơ một tay lên và chậm rãi cởi chiếc áo sơ mi tay ngắn ra, cẩn thận không
để máu từ vết thương dính lên áo, sau đó ngồi xuống mép giường cười khổ sở,
Tiểu Tiệp bây giờ nhất định là hận anh lắm.
Bỗng vang lên tiếng gõ cửa nho nhỏ, anh bước đến mở cửa, Tiểu Tiệp đứng ngoài
đang liếc nhìn nửa thân trên trần trụi của anh, đờ người ra mấy giây, rồi vội
vã nhìn vào mắt anh, giọng nói run run: “… Vết thương của anh không sao chứ?”
Tấn Tuyên tránh người, tỏ ý bảo cô vào.
Vu Tiệp khẽ cắn môi, từ từ bước vào phòng anh, tự dưng thấy căng thẳng hẳn. Cô không
dám nhìn anh: “Anh mau bôi thuốc cho vết thương đi, răng vẫn có độc, sẽ bị
viêm