
…” Giọng mỗi lúc một nhỏ, về sau gần như thì thầm, chỉ có cô nghe thấy.
Tấn Tuyên nhún nhún vai: “Không sao.” Vẻ mặt thờ ơ bước đến bên giường, trong
lòng lại thấy rất vui, cô vẫn quan tâm đến anh!
“Tấn Tuyên, thật đấy, sẽ bị viêm…” Vu Tiệp theo sau anh, “Thuốc ở đâu?”
“Ngăn bàn thứ hai bên phải.” Tấn Tuyên thấy nỗi lo trong mắt cô thì lại thấy
vui mừng khôn xiết, Tiểu Tiệp vẫn là của anh! Không ai cướp đi được!
Vu Tiệp lấy thuốc ra, có cồn sát thương băng dính, cô chần chừ một lúc rồi lôi
ra, ngồi xuống cạnh anh, nhấc cánh tay bị thương lên rồi dùng bông gòn thấm ít
cồn, sau đó nhìn anh: “Cố nhịn nhé, vết thương phải được sát trùng, nếu không
thì ngày mai sẽ sưng tấy lên đó.”
Vu Cắn chặt răng, khẽ khàng dùng bông gòn lau vết thương của anh, vừa tiếp xúc
với chất cồn, cánh tay anh khẽ run lên, xót đến mức anh phải nghiến chặt răng,
lồng ngực phập phồng, nhưng anh vẫn cố không nhúc nhích, ra hiệu cho cô tiếp
tục.
Tiểp Tiệp run rẩy tiếp tục dùng bông gòn thấm cồn để lau vết thương, cánh tay
anh trong bàn tay cô đang run lên, nhất định là rất xót, rất đau!
Sát trùng xong, cô dán băng lên vết thương, rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô
cúi đầu xuống không dám nhìn anh, trong lòng thấy rất mâu thuẫn, đúng là đáng
ghét đáng hận mà lại đáng thương! Cô khẽ thở dài: “Đừng như hôm nay có phải là
tốt hơn không.”
Tấn Tuyên nhìn vết thương, cảm giác rất xót rất đau, nhưng trong lòng lại thấy
rất ngọt ngào, Tiểu Tiệp, em vẫn tốt nhất!
Vu Tiệp thấy anh không nhúc nhích thì ngỡ anh còn đau, tâm trạng cô cũng rất
phức tạp: “Không biết Trịnh Phong bị thương thế nào?”
Vừa nói dứt, Vu Tiệp đột ngột bị Tấn Tuyên đè ngã xuống giường, cơ thể anh đè
lên người cô, da thịt trần trụi nóng hực xuyên qua cơ thể cô khiến cô rất hoảng
loạn, anh lại lên cơn điên nữa ư?!
“Không được nhắc đến cậu ta!” Hơi thở Tấn Tuyên bao phủ mặt cô, ánh mắt anh lại
tóe lửa.
“Đồ điên!” Vu Tiệp thấy anh nổi điên thì tức tối, quả nhiên không nên thương
xót anh ta, cho đau chết đi.
“Tiểu Tiệp, không được ở cạnh cậu ta!” Tấn Tuyên rất nghiêm túc và chân thành
đe dọa cô.
“Tại sao tôi phải nghe anh?” Vu Tiệp càng nghĩ càng tức, bắt đầu cãi lý, “Anh
muốn lo thì lo cho Lâm Ngữ Âm của anh đấy, đừng có làm phiền tôi.”
Lâm Ngữ Âm? Tấn Tuyên cứng người, mắt dần dần nheo lại, sự nghi hoặc bắt đầu rõ
ràng hơn. Lâm Ngữ Âm, cô đang ghen với Lâm Ngữ Âm? Tiểu Tiệp đang tức giận? Lẽ
nào… lẽ nào cô cũng… Hơi thở của anh dồn dập, tim đập cuồng loạn, Tiểu Tiệp…
đang ghen!!!
Vu Tiệp cuối cùng cũng ý thức được mình lỡ lời, thẹn quá hóa giận định đẩy anh
ra, ngồi dậy, xuống giường và lao ra cửa.
Tay chưa kịp chạm cửa, Tấn Tuyên đã ôm choàng lấy cô từ phía sau, đẩy cô dựa
vào cửa! Vu Tiệp hoảng loạn định bỏ chạy, cô bây giờ rất giống một con thỏ bé
bỏng bị nhìn thấu tâm sự, chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi nơi khủng bố này, ánh
mắt anh khiến cô cảm thấy rất hoảng loạn sợ hãi!
Hai tay Tấn Tuyên giữ hai bên đầu cô, khóa chặt cô vào giữa vòng tay mình, nhìn
cô rất chăm chú, rất sâu sắc, ánh mắt ấy như muốn đốt cháy cô, xuyên vào trái
tim cô, nhìn thấu toàn bộ tâm sự của cô. Tim co thắt lại khiến cô vô cùng căng
thẳng.
10 giây, 20 giây…
Anh bỗng lên tiếng: “Anh và cô ấy chẳng có quan hệ gì hết.”
Lừa gạt! Vu Tiệp lườm một cái, quay mặt sang bên, không quan hệ gì mà ôm chặt
thế, hôn lâu thế, cho dù là người ta tự động dâng đến tận miệng thì anh cũng
không thể chấp nhận dễ dàng chứ, đồ sói háo sắc, đã thân mật với người ta đến
thế mà còn biện bạch bảo là không có quan hệ gì, chẳng lẽ phải lên giường mới
gọi là có quan hệ.
“Bọn anh chỉ là bạn tốt của nhau.” Tấn Tuyên đột ngột cười khẽ.
“Phải rồi, bạn tốt thân mật đến mức không có khoảng cách!” Vu Tiệp nghiến răng
trừng nhìn anh. Cứ con gái thì trong mắt anh đều là bạn tốt.
“Tiểu Tiệp.” Giọng anh bỗng trở nên rất dịu dàng, như đang cười, và có chút yêu
chiều, khiến cô nghe mà nổi cả da gà, anh muốn nói gì? “Em đang ghen.”
“Ha, ha, ha.” Vu Tiệp bỗng cười lạnh ba tiếng, “Đừng tưởng anh có sức quyến rũ
ghê gớm, cứ là con gái thì sẽ bị anh mê hoặc, tôi chẳng ngốc thế đâu. Muốn chọn
thì cũng sẽ chọn người dịu dàng ân cần như Trịnh Phong ấy.”
Nhưng lần này Tấn Tuyên không nổi giận, ngược lại anh vẫn cười, giọng nói ranh
mãnh: “Thật à?”
Vu Tiệp bị nụ cười của anh khiến cho nổi da gà, toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố
cứng miệng: “Trịnh Phong rất giỏi hiểu ý người khác.”
“Thế ư?” Giọng anh mỗi lúc một gần, Vu Tiệp cuống lên đưa tay chặn ngực anh, cô
tuyệt đối không thể bị anh dọa dẫm được!
“Có chu đáo như anh không?” Tấn Tuyên đảo mắt, môi lướt nhanh và khéo léo qua
vành tai cô, tim cô thắt lại, cơ thể đông cứng, nhịp tim đập nhanh hơn ba trăm
lần, cảm thấy mạch máu chạy rần rật như muốn tuôn trào.
“Hay là… hiểu ý người khác như thế này?” Đôi môi anh khẽ chạm vào môi cô, rồi
nhanh chóng rời ra.
Cô, đôi chân mềm nhũn, cơ thể cứng đến mức như một tảng băng, máu chạy điên
cuồng trong cơ thể, nhịp tim đập cuồng loạn đến mức cô thấy choáng váng đau
đầu.