
ó mối liên quan nào tới văn
hóa hay loại người nhưng lại liên quan mật thiết tới nhân cách mỗi
người. Tuyết Nhung kiếm tìm gì trong cuộc hôn nhân, không phải chính là
hình ảnh một Ngô Vũ ư?
Thì ra, cuốn tiểu thuyết này của Uyển Hồng đã vượt ngoài trí tưởng tượng của tôi. Hình tượng ba nhân vật ở đây
không mang dáng dấp của những nhân vật trong những cuốn tiểu thuyết tình yêu truyền thống, nhưng các đặc điểm lại được thể hiện một cách nổi
bật. Một điểm khiến tôi rất mơ hồ là: Chẳng lẽ Tuyết Nhung thông minh mà đơn thuần (rất giống với nhân vật Amelia trong Hội chợ phù hoa) lại ích kỷ lợi dụng tấm chân thành của Ngô Vũ, khiến chàng say mê để ở bên cô
những lúc cô tỉnh mộng?
Chính xác là phải đọc đến lần thứ ba, tôi mới hiểu được những ẩn ý của Uyển Hồng: cuốn tiểu thuyết về một chuyện
tình tay ba, nhân vật có tính cách riêng biệt, kết cấu câu chuyện chặt
chẽ, ngôn ngữ sống động, giống như củ hành tây vậy, nhìn vẻ bề ngoài rất đơn giản, nhưng khiến người đọc phải bóc từng câu, từng lớp nghĩa. “Mỗi một lớp được bóc ra, lại lộ ra những chuyện sớm đã vào quên lãng, khi
tất cả các lớp đều hiện ra thì nước mắt không ngừng tuôn rơi”.
Quả thực vậy, khi đọc đến chương cuối, đến đoạn Ngô Vũ cố gắng hết sức đập
vỡ kính xe ô tô, đẩy Tuyết Nhung ra, rồi sau đó vật lộn với dòng nước
đẩy Tuyết Nhung lên một chạng cây nhỏ, còn bản thân mình thì bị dòng
nước cuồn cuộn cuốn trôi đi. Thời khắc đó, tôi không kìm được lòng, nước mắt mặn khóe môi. Uyển Hồng không cần áp dụng những câu văn mĩ lệ như
phương cách của nhà văn Quỳnh Dao, trong truyện chỉ có vài cảnh tình cảm nhưng đã đủ lấy đi bao giọt lệ của người đọc. Như vậy không phải là đã
đạt đến cảnh giới của văn chương ư? “Tháng tư, mùa tàn
tạ, mùa thê lương”. Tuyết Nhung không nhớ mình đã từng đọc câu thơ này ở đâu, nhưng lúc ấy cô thực không hiểu vì sao một mùa tràn đầy sức sống,
ngập tràn sắc màu tươi đẹp như tháng Tư lại được miêu tả ảm đạm. Rồi cho đến tháng Tư đó, tháng Tư năm 2008… bao nỗi đau thương cùng sự tuyệt
vọng đã mãi mãi ghi sâu vào những kí ức tuổi trẻ của cô – mẹ, người mà
cô yêu thương, kính trọng nhất trong suốt cuộc đời mình đã mãi mãi ra đi vào một ngày tháng Tư.
Bên ngoài, những cơn mưa phùn lâm thâm,
nhẹ nhàng lướt qua cảnh vật, từng luồng không khí mang theo hơi ẩm, lạnh buốt len lỏi vào từng ngóc ngách căn phòng, táp cả vào người mẹ. Mẹ cô
mang trong mình trọng bệnh, đang nằm yếu ớt trên giường. Những luồng
không khí như những mũi kim nhọn hoắt, lạnh lùng tấn công chút sinh lực
nhỏ nhoi của bà. Tuyết Nhung vội vã trải thêm cho mẹ lớp chăn trải
giường. Cô đã khóc tự bao giờ, những dòng lệ ướt nhòe trên mắt, khiến cô nhìn không rõ những nếp nhăn trên khuôn mặt gầy guộc của mẹ, nhưng cô
vẫn thấy rất rõ đôi mắt mẹ tràn đầy yêu thương. Và chỉ có con gái mẹ mới có thể hiểu những điều chất chứa trong đôi mắt ấy.
Mẹ đưa đôi
tay yếu ớt, nhẹ nhàng lau dòng nước mắt trên khuôn mặt Tuyết Nhung,
“Tuyết Nhung con…”. Mẹ phải ngừng lại để thở, rồi tiếp tục nói: “Mẹ con
ta bao năm qua luôn gắn bó cùng nhau, nhưng sau này mẹ sẽ mãi không còn
nhìn thấy con nữa rồi. Con hãy đến gần bên mẹ, để mẹ ngắm nhìn con lần
cuối xem nào…” Cô quỳ xuống gần mẹ, đôi tay lạnh lẽo nhưng tràn đầy ấm
áp của mẹ nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cô, bà dùng chút hơi sức cuối cùng
cẩn thận, tỉ mỉ… đôi mắt vừa đẹp vừa chứa đựng bao nỗi đau của con gái,
dường như bà muốn mang theo chúng cùng linh hồn mình sang thế giới bên
kia. “Con gái, con biết là mình có một đôi mắt rất đẹp không…? Làm sao
mẹ có thể đành lòng đây…? Mãi mãi không còn cơ hội ngắm nhìn nữa rồi…”.
Nói đến đây, bà không tiếp tục được nữa vì thở không ra hơi, bà ra hiệu
cho Tuyết Nhung đỡ mình dậy, dựa vào gối, đợi hơi thở ổn định trở lại,
mới tiếp tục nói: “Mẹ có một nguyện vọng cuối cùng là con đừng giống như mẹ, cả cuộc đời này không có một người đàn ông để nương tựa.” Trái tim
bà đang nhỏ lệ, đau đớn, ở thời khắc này dường như bao khổ đau của cả
cuộc đời đều hiện lên khuôn mặt yếu ớt, nhợt nhạt của bà. Bên ngoài mưa
mỗi lúc một nặng hạt, không khí trong phòng càng trở nên ẩm ướt, nặng
nề. “Con gái à, phụ nữ trong gia đình chúng ta đều có những cuộc hôn
nhân không hạnh phúc. Nhưng có thể trách ai đây? Người đàn ông chỉ cần
có chút tiền, chút địa vị là muốn ra ngoài mây gió, trăng hoa. Vì thế
khi bước chân ra cuộc đời, con hãy dùng đôi mắt, trái tim mình, chịu khó kiếm tìm người đàn ông mà con có thể gửi gắm cả cuộc đời”.
Nói
vừa dứt những lời này, bà bắt đầu ho những cơn ho dữ dội. Vừa ho, bà vừa run run chìa đôi bàn tay lau nước mắt cho Tuyết Nhung. “Con đã nhớ
những lời mẹ chưa? Phải luôn ghi nhớ lời mẹ nghe không…” Tuyết Nhung nắm chặt tay mẹ, không biết từ đâu mà cảm nhận thấy chắc hẳn tình yêu của
mẹ rất đau đớn. Nghĩ tới cảnh sắp rời xa người mẹ vô cùng yêu thương,
Tuyết Nhung lại không cầm được lòng mình, cô sà vào lòng mẹ, khóc rưng
rức. “Tuyết Nhung, con đừng khóc nữa, mau đi lấy chiếc vĩ cầm của con
lại đây, mẹ muốn nghe con chơi nhạc”. Tuyết Nhung kìm nước mắt, chạy