
ới cô,
đó chính là nơi để cô lựa chọn môn học.
Sau khi nghe những nguyện vọng của Tuyết Nhung, người phụ nữ da trắng đẫy đà, đeo kính gọng vàng
quay ra đằng sau, rút một cuốn sách dày cộp từ trên giá xuống. “Đây, tất cả các môn học trong mùa thu này đều có trong này, trên mạng cũng có.
Bạn có thể cầm về, xem xét thật kĩ lưỡng rồi hãy chọn môn. Nếu có vấn đề gì hãy gọi điện đến hỏi chúng tôi là được.” Nói dứt lời, bà ta mỉm cười thân thiện nhìn Tuyết Nhung.
Nhìn cuốn sách nặng nề trước mặt,
đầu óc Tuyết Nhung thực sự mù mịt: phải mất bao lâu cô mới có thể chọn
được môn mình thích trong đó, chi bằng cô hỏi thẳng ngay bây giờ. Tuyết
Nhung sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu, nhẩm lại câu tiếng Anh mình
muốn nói cho thật lưu loát rồi cất tiếng hỏi: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn hỏi chỗ các vị có môn học nào dành cho phụ nữ không?” Nữ nhân viên nọ liền
mỉm cười, giở sách rất thành thục, sau đó dừng lại ở một trang và đưa
đến trước mặt Tuyết Nhung nói: “Bạn xem, đây là các môn học liên quan
đến phụ nữ, trong này có rất nhiều, trường đại học của chúng tôi luôn
nằm trong top năm cả nước đó.” Bà ta đẩy đẩy mắt kính, rồi lại chỉ tiếp
vào trang giấy và tự hào nói: “Cô xem, có rất nhiều sinh viên thích chọn các môn “Nghiên cứu phụ nữ”, “Phụ nữ Mĩ”, “Sự thức tỉnh của phụ nữ thế
kỉ 19”, “Lịch sử tiến hóa của phụ nữ” này…” Nhìn dáng vẻ không mấy hứng
thú của Tuyết Nhung, bà ta liền giở sang một trang khác, rồi lấy ngón
tay chỉ vào giữa những dòng chữ nhỏ xíu, dày di dít: “Nếu như cô muốn
chọn những môn đặc biệt, có tính phân loại chi tiết hơn chút nữa thì đây “Nghiên cứu vị thế của phụ nữ châu Á”, “Phong tục bó chân của phụ nữ
Trung Quốc”, “Nghiên cứu các nhân vật nữ trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng”,
“Tình hình hôn nhân của phụ nữ Đông Nam Á” v.v…”
“Lẽ nào ở chỗ
các vị không có môn học nào dành cho các cô gái trẻ, ví như những môn
hướng dẫn họ chuẩn bị cho một mối quan hệ nam nữ kiểu “tình yêu và hôn
nhân”, “làm thế nào để tránh những nguy cơ trong tình yêu”, “làm thế nào để tìm người bạn đời phù hợp” v.v… hay sao?” Câu hỏi của Tuyết Nhung
khiến nữ nhân viên nọ lặng đi giây lát. Không chỉ bà ta, tất cả những ai có mặt trong căn phòng rộng lớn này đều dừng bút hoặc ngừng dùng chuột
máy tính, hướng ánh mắt về phía Tuyết Nhung.
Lúc này, một phụ nữ
trung niên đen đúa gầy gò, không rõ chủng người, có vẻ là quản lý ở đây
đi tới, nhã nhặn nói với Tuyết Nhung: “Chúng tôi hiểu rõ tính ham học
của bạn, nhưng những nội dung mà bạn vừa nhắc đến nằm trong phạm vi tự
học từ cuộc sống của mỗi người, vậy nên không được liệt vào danh sách
các môn học bắt buộc của trường chúng tôi. Nếu có hứng thú với những nội dung đó, bạn hoàn toàn có thể tìm đọc sách của Barnes & Noble[1'>.
Tôi tin những mục trong đó sẽ rất hữu ích với bạn.”
[1'> Barnes & Noble – Trung tâm phát hành sách lớn nhất thế giới.
Nói dứt lời, người phụ nữ nọ định quay người bước đi, ai dè lại bị Tuyết
Nhung gọi giật lại: “Xin đợi một chút! Tôi vẫn còn một câu hỏi nữa.” Bà
ta lập tức quay đầu lại, ánh mắt đầy tò mò. “Tôi muốn hỏi, nếu y học là
một môn học, pháp luật là một môn học, việc buôn bán qua lại dựa vào
danh nghĩa thương nghiệp cũng trở thành môn học, thậm chí đều là những
môn học bắt buộc trong trường đại học, vậy thì tình yêu và hôn nhân,
những lĩnh vực đối với phụ nữ mà nói còn quan trọng hơn cả y học, pháp
luật, kiếm tiền tại sao lại không thể trở thành một loại học vấn, để
chúng ta nghiêm túc học tập và nghiên cứu một cách có hệ thống sau đó áp dụng thật tốt vào trong cuộc sống?” Tuyết Nhung thở dài rồi nói tiếp:
“Thay vì bắt phụ nữ phải học một đống kiến thức, để rồi cuối cùng vẫn
bước vào những cuộc hôn nhân mù quáng, chịu thất bại cay đắng, hủy hoại
cuộc đời mình, tại sao không giáo dục họ một cách đầy đủ để tránh những
lỗi lầm đáng tiếc vì nhận thức non nớt về tình yêu và hôn nhân?”
Tất cả phụ nữ trong phòng đều đưa mắt nhìn nhau, người quản lý nọ ái ngại
nói với Tuyết Nhung: “Chúng tôi có thể giúp bạn chuyển ý kiến này đến
các bộ ngành hữu quan, nhưng tạm thời trước mắt chưa có gì thay đổi.”
Khi Tuyết Nhung bước khỏi căn phòng nọ, cô có thể cảm nhận được tất cả mọi
ánh mắt đang nhìn theo mình. Thậm chí, cô còn nghe thấy có người thì
thầm hỏi: “Cô ta là người châu Á đúng không?” Một người khác trả lời:
“Trông có vẻ là người Trung Quốc!”.
Chuyện này có liên quan gì
đến việc cô là người nước nào? Lẽ nào chỉ có phụ nữ Trung Quốc mới yêu
đương và kết hôn? Tuyết Nhung cảm thấy thật buồn cười.
Mang theo
tâm trạng thất vọng, Tuyết Nhung bước ra khỏi tòa nhà Angel. Trước đây,
khi cô còn ở Trung Quốc, rất nhiều trường đại học đã đưa môn giáo dục
giới tính của phương Tây vào giảng dạy. Nghe nói, môn học này thậm chí
còn được dạy cả trong trường tiểu học. Song trước giờ chưa từng có
trường học Trung Quốc nào dạy môn học về tình yêu và hôn nhân. Lúc đó,
Tuyết Nhung nghĩ sở dĩ có chuyện này là nền giáo dục Trung Quốc vẫn chưa theo kịp trào lưu của thế giới mà thôi. Cô vẫn luôn tin rằng, nếu đến
Mĩ, cô nhất định sẽ được h