
ào lòng mình, nhìn chăm chăm vào ánh mắt trầm lắng của nàng.
“Vì sao không trả lời ta? Ta rõ ràng nghe thấy nàng nói chuyện
với mấy người đó…” Hắn lên tiếng chất vấn, hắn mừng vì nàng đã có thể nói được,
nhưng lại hụt hẫng vô cùng khi nàng chẳng nói một câu với mình.
Mi Lâm nhìn thấy trong đôi mắt hắn sự phẫn nộ, bỗng dưng khó
hiểu, nhưng không hề cảm thấy sợ hãi, nàng giơ tay che mắt hắn lại một cách ngập
ngừng, lúc nhìn thấy phản ứng giật mình của hắn, nàng không thể nhịn nổi cười.
Nàng bây giờ không còn là nô tài của hắn nữa rồi, không còn
phải vâng vâng dạ dạ với hắn nữa rồi, cảm giác này thật tuyệt.
Mi Lâm vẫn không mở miệng nói chuyện với Mộ Dung Cảnh Hòa,
cũng không cho Mộ Dung Cảnh Hòa có cơ hội nói mục đích đến tìm nàng. Lúc Mộ
Dung Cảnh Hòa tỉnh dậy đã là giữa trưa, nàng làm một bữa cơm thịnh soạn, hai
người ngồi đối mặt nhau ăn cơm. Sau đó Mộ Dung Cảnh Hòa cũng im lặng, không bắt
nàng mở miệng nói chuyện nữa. Nàng gắp thức ăn cho hắn, bất luận nàng gắp gì, gắp
bao nhiêu hắn đều hắn đều ăn hết. Sau đó, nụ cười trên gương mặt nàng càng rạng
rỡ hơn, đến đôi mắt cũng biết cười, làm tan đi cái không khí bi thương bấy lâu.
Đây là lần đầu tiên được chính thức đón cái Tết của mình, đại
khái cũng là lần cuối cùng, có hắn ở bên cũng xem là không có gì nuối tiếc nữa.
Ăn cơm xong, Mi Lâm thu dọn bát đũa rồi bắt đầu đi gấp chăn.
“Thuốc giải đã chế xong rồi”. Mộ Dung Cảnh Hòa đứng sau
nàng, nhẹ nàng nói.
Mi Lâm khẽ gật đầu, nhìn thấy trên chăn vết tích ân ái ngày
hôm qua, mặt nàng nóng bừng, do dự một lúc rồi tiếp tục gấp lại. Nếu như có cơ
hội thì… sẽ giặt sau.
Nàng quay người lại lấy trong thùng ra chiếc tay nải, gấp
vài bộ quần áo gói vào.
Mộ Dung Cảnh Hòa quan sát mọi cử chỉ của nàng, bàn tay cạnh
sườn nắm chặt, trong lòng dường như có hòn đá đang đè nén đến ngạt thở. Đến khi
đưa nàng lên ngựa, dần dần khuất xa khỏi căn nhà đó, lúc ấy hắn mới cảm thấy nhẹ
nhàng hơn.
Đợi đến vương phủ thì đã là hai ngày sau đó.
Mi Lâm không nhìn thấy Thanh Yến và Thi Quỷ, nhưng Việt Tần
thì đã có mặt. Việt Tần lúc đầu nhìn thấy nàng gần như không tin vào mắt mình,
sau đó thì cặp mắt nảy lửa tiến đến đẩy nàng ra ngoài.
“Tỉ quay lại đây làm gì? Đã đi rồi sao không đi càng xa càng
tốt. Ti đi đi, đệ ghét nhìn thấy tỉ…” Cậu ta có vẻ rất phẫn nộ, giống như chú
sư tử nhỏ bị đốt cháy đuôi vậy.
Mi Lâm bị đẩy đến suýt ngã, may có Mộ Dung Cảnh Hòa đỡ kịp,
hắn liền túm áo Việt Tần đẩy sang một bên.
Mộ Dung Cảng Hòa không hề giận dữ với sự vô lễ của Việt Tần,
đôi mắt chỉ nhìn vào nàng sâu lắng, nhẹ nhàng nói: “Việt Tần chỉ vì lo lắng cho
nàng mà thôi. Chỉ là, nàng ấy từng cứu mạng ta, ta không thể đứng nhìn nàng ấy
chết được”.
Hắn cuối cùng cũng nói ra những điều trong lòng. Mi Lâm cũng
thoải mái hơn nhiều, thần sắc không hề biến, lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp
theo của hắn.
Sau đó Mộ Dung Cảnh Hòa lại không nói nữa, hắn đưa tay lên,
muốn chạm vào mặt nàng.
Mi Lâm ngoảnh đầu né tránh, lùi lại một bước, mỉm cười. Đây
là Kinh Bắc vương phủ, không phải nhà nàng, nàng không muốn đón nhận một chút
ôn tình nào của hắn ở nơi này cả.
Cánh tay Mộ Dung Cảnh Hòa hẫng giữa không trung, thần sắc có
phần đông cứng, sau đó rụt tay lại, vung ống áo rời khỏi.
Nét cười trên môi Mi Lâm nhạt dần, chậm chạp tiến lại gần
chiếc ghế, run lẩy bẩy nắm lấy tay vịn, từ từ ngồi xuống.
Nàng không còn là nô tài của hắn nữa. Nàng bỏ Thanh Yến mà
đi, cũng không còn là gia quyến nô tài của hắn. Nàng biết mệnh mình không còn
được bao lâu, nhưng quyền thế như hắn, tài giỏi như hắn, tại sao cứ phải đi khó
dễ một người không nơi nương tựa, tính mệnh mong manh như nàng? Nàng cũng không
ngờ rằng đến những giây phút cuối cùng mình vẫn bị hắn khống chế. Nàng không muốn
dấn thân vào bước đường cùng, chí ít lần này là tự nàng lựa chọn.
Mi Lâm được sắp xếp ở lại biệt viện dành cho khách quý, có
hai thị nữ hầu hạ, không thấy Đệ Đường. Nàng nhớ ra Đệ Đường ở lại Kinh Bắc.
Nàng không nói chuyện với bất kì ai, chỉ trầm tĩnh ngồi ở trong phòng, thỉnh
thoảng mở cánh cửa sổ nhìn ra sân viện vắng người qua lại. Trong viện không có
hoa mai, cũng không có tuyết, nàng cảm thấy cũng tốt.
Việt Tần đến, đến để đưa thuốc giải. Tên nhóc mắt đỏ hoe, sắc
mặt không được vui. Cậu ta ném thuốc giải xuống người Mi Lâm, không nói không rằng
quay lưng bỏ đi.
“Việt Tần, đệ lại khóc à?” Mi Lâm lên tiếng, giọng nói khàn
khàn nhỏ nhẹ.
Việt Tần giật mình, gượng gạo quay lại, nhìn vẻ mặt tươi cười
của nàng, nước mắt lại tuôn ra, cậu ta chạy đến gục mặt vào trong lòng nàng
khóc.
Mi Lâm suýt chút nữa cũng không kìm được nước mắt, nàng ngẩng
cao đầu, dồn nén những cảm xúc ấy vào trong, sau đó mới cúi xuống mỉm cười an ủi
Việt Tần.
“Khóc đến như vậy, không muốn nhìn thấy A Tỉ nữa sao?”
Việt Tần gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu, mãi hồi lâu mới
ngẩng lên vừa nấc vừa nói: “A Tỉ sao lại gầy đến như thế này?” Rõ rang mới chỉ
có một tháng không gặp, suýt chút nữa cậu ta đã không nhận ra.
Mi Lâm kéo Việt Tần lên ngồi bên cạnh mình, rút khă