
hìn ra
ngoài cửa sổ.
Viện tử nàng đang ở được xây cạnh hồ, nhìn qua cửa sổ có thể
thấy được nơi ở của Mộ Dung Cảnh Hòa và khán lầu Đạm Nguyệt các. Lúc này, trên
tầng ba có một bóng người, hình như đang đứng đó ngắm cảnh hồ nước.
Mi Lâm nhắm mắt, nhoài người ra, đóng lại cánh cửa sổ.
Mộ Dung Cảnh Hòa đúng là muốn để cho Mi Lâm đi thật. Hắn biết
mình và nàng không thể đến được với nhau, vì vậy dù có không muốn cũng phải
buông tay, nhưng hắn không ngờ rằng vẫn phải liên quan đến Quân Tử cổ.
Khi người đó nhắc đến cần Quân Tử cổ, vấn đề hắn nghĩ đến đầu
tiên là nếu như một trong hai người Mục Dã Lạc Mai và Mi Lâm phải chết một, thì
hắn sẽ chọn ra sao. Đáp án đáng lẽ ra không cần nghi ngờ, nhưng giây phút đó
trong lòng hắn lại trỗi dậy một sát ý. Sát ý đó khiến hắn toát mồ hôi lạnh, trực
giác cho rằng bản thân hắn đã điên mất rồi. May sao người đó chỉ nói là làm thuốc
dẫn không ảnh hưởng đến tính mạng.
Hắn phái thủ hạ đi tìm Mi Lâm, đồng thời đưa Mục Dã Lạc Mai
và dị nhân đó về kinh. Vừa về đến kinh thành thì nhận được tin tức về hành tung
của Mi Lâm, liền không ngừng nghỉ đến thôn Lão Oa Tử. Thậm chí hắn không dám
xem xét lại tâm trạng thôi thúc đó là vì muốn được gặp Mi Lâm, hay là vì lo lắng
cho Mục Dã Lạc Mai. Sau đó hắn trở lại cái sân vườn nhỏ quen thuộc ấy, khi nhìn
thấy người con gái tươi cười tiến về phía mình, nào là lí trí nào là băn khoăn
trong giây phút đều tan biến, thời khắc đó hắn chỉ muốn ôm chặt người con gái
thân hình gầy guộc đó vào lòng, không bao giờ muốn buông ra nữa.
Nhắc đến lại thấy buồn cười, hắn ngậm đắng nuốt cay bao
nhiêu năm nay, bây giờ quân quyền đã đoạt được, hơn nữa còn thu phục được binh
phù của Tàng Trung Vương, thống lĩnh luôn các cánh quân khác, chiếm được Nam Việt,
cũng được coi là công thành danh toại, thế nhưng hắn lại chỉ có thể an giấc ở
nơi sơn thôn hẻo lánh, bên cạnh nàng. Thật nực cười biết bao!
Chỉ là bây giờ đại sự sắp thành, dù bất cứ giá nào hắn cũng
không thể dừng lại, đã không còn con đường lui nữa rồi.
Mộ Dung Cảnh Hòa nhìn thằng nhóc gục vào lòng nàng khóc,
nhìn nàng chăm chú khâu lại tay áo cho nó, nhìn ánh mắt nàng khi phát giác ra
mình, đứng dậy đóng cửa sổ, bàn tay đặt trên lan can bất giác nắm chặt lại,
nhưng cũng không làm gì.
Mi Lâm không hề uống thuốc giải đó. Lang trung chốc đầu từng
cảnh báo nàng, đối với một cơ thể mang trong mình Quân Tử cổ thì thuốc giải
không khác gì thôi mệnh phù. Lúc trước đòi hỏi thuốc giải thứ nhất là vì vẫn ôm
ấp một chút hi vọng về vận may, thứ hai vì muốn chứng tỏ mình không còn là tử
sĩ của hắn nữa. Nàng nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, nàng sẽ uống thuốc giải này.
Ngày hôm sau, Mi Lâm nhìn thấy dị nhân mà Việt Tần nhắc đến.
Khi thấy người đó, nàng sững sờ, cảm thấy chuyện này rất hoang đường, dị nhân
đó giống như in người mà bọn họ gặp trong ngọc quan dưới lòng đất.
“Ta Là Vu”. Người đó tự giới thiệu giọng nói khàn đặc, Nhưng
hắn ta quả thật rất tuấn tú, cho dù là ăn mặc rách rưới, nói những lời không mấy
ai nghe hiểu, hắn ta vẫn là người khôi ngô nhất mà Mi Lâm từng gặp.
Vu nói thần dân của hắn gọi hắn là Đại Vu. Nhưng thần dân của
hắn lại không phải là người Nam Việt, cũng không biết thuộc dân tộc nào. Hắn vốn
không nói nhiều, Mi Lâm nghe cũng không hiểu, cho nên cũng không nhiều chuyện để
nói, chỉ những lúc cần thiết mới kiên nhẫn lặp lại một hai câu đơn giản như muốn
nàng nghe cho rõ.
Nhìn thấy Mi Lâm hắn rất vui, không hề để tâm đến sự thất thường
của nàng, ánh mắt thông minh cười cười, như kèm theo một linh khí đặc biệt, khiến
tâm trạng người khác trở nên thanh thản hơn rất nhiều. Những lúc lắng nghe Mi
Lâm nói thần tình hắn rất chăm chú, sau đó đưa tay ra sờ lên cổ của nàng, khẽ
chạm vào khoảng giữa cằm và yết hầu.
Mi Lâm ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó dần cảm thấy như có một
luồng khí nóng truyền qua làn da mình bọc kín yết hầu, lát sau, luồng khí đó từ
từ thẩm thấu vào trong như những giọt nước.
Vu rời tay ra, giơ lòng bàn tay lên trước mặt nàng, chỉ thấy
lòng bàn tay vốn trắng trẻo của hắn thành một màu đen thui.
Mi Lâm tự sờ lại yết hầu của mình, ngỡ ngàng nhìn vào lòng
bàn tay hắn, mãi đến khi hắn cười rụt tay về, mới định thần được.
“Ngươi…” Giọng nói thanh thoát mất tích bấy lâu khiến chính
nàng cũng sững sờ, mãi hồi sau mới tỉnh táo lại, cảm giác như đang mơ vậy.
Vu mỉm cười, rút ra một chiếc khăn lau sạch vết bẩn trên
tay, ra hiệu cho Mi Lâm đi theo hắn, sau đó quay người.
Mi Lâm bất giác đưa tay lên sờ lại yết hầu, suýt nữa thì
ngay cả tim cũng rớt ra ngoài, con đường hắc ám trước mắt dường như lại hiện ra
những ánh hào quang mới.
Đi theo ngay sau Đại Vu, nàng thấy Mục Dã Lạc Mai trong hầm
băng của vương phủ. Nàng không hề cảm thấy lạnh lẽo khi bước vào, nhưng nhìn Mục
Dã Lạc Mai nằm đó bị đóng băng lại không kìm được rùng mình, vội vàng quay mặt
đi không dám nhìn thêm, thấy Đại Vu, cái cảm giác lạnh lẽo ấy mới dần biến mất.
Thân thể Mục Dã Lạc Mai tuy rằng được bao phủ một lớp vải mỏng,
nhưng người khác vẫn có thể nhìn thấy cơ thể kỳ