
y, có lạnh
lẽo mềm mại môi.
Thời gian giống như đình chỉ.
Mãi đến Tiêu Lạc hàn môi ly khai nàng, Tiểu Hoa mới từ mông lung trung tỉnh táo lại, chỉ ngây ngốc nhìn hắn mỉm cười mắt.
"Hiện tại, lại vẫn cảm thấy được toàn bộ là giả à?"
Tiểu Hoa cho tới bây giờ cũng không biết, hôn môi nguyên lai là như vậy tốt đẹp sự tình.
Hắn dùng hành động nói cho chính mình, hắn là thích hắn, là thật tâm tại
cùng nàng kết giao. Không có lời ngon tiếng ngọt, mà là tại nàng bất an, sợ hãi thời điểm, cho nàng tối kiên cường lực lượng.
"Nếu
ngươi cảm thấy được còn chưa đủ mà nói, chúng ta khả dĩ tiếp tục!" Hắn
nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm đùa nàng, trêu chọc một trận mặt hồng tim
đập.
Liên cơm ăn không ngon đi, hoàn toàn thành tất cả trong mắt tiêu điểm.
Hai người giống hài tử một dạng, nắm tay cười hì hì chạy ra ngoài, ly khai
cái kia làm cho người ta mặt hồng tim đập tiểu điếm.
Chỉ là, Tiêu Lạc hàn tại Tiểu Hoa nhìn không thấy góc độ, hơi chút hồi đầu, mặt không chút thay đổi nhìn cái kia mỹ lệ nữ sinh, trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng lạnh.
Kia nữ sinh ủy khuất dẩu môi, đỏ hốc mắt, nhìn như thập phần ủy khuất thương tâm.
Tiêu Lạc hàn thở dài một hơi, lặng lẽ dụng khác cánh tay đánh một thủ thế,
giống như chỉ có bọn hắn hai người mới hiểu ý tứ.
Mỹ lệ nữ hài tử sửng sốt, lập tức nở nụ cười, đảo qua trước khói mù cùng thương tâm, nhu thuận gật đầu.
Tiêu Lạc hàn quay đầu, cúi đầu nhìn cười vẻ mặt sáng lạn Tiểu Hoa, cười dị
thường ôn nhu, nhẹ giọng tại bên tai nàng nói nhỏ đạo, "Tối hôm nay,
không phải về nhà tốt sao? Edit: Hương Trần
Beta: Tuyết Huệ
Hai má Tiểu Hoa đỏ bừng kinh ngạc nhìn Tiêu Lạc Hàn, muốn nói cái gì, môi rung rung hồi lâu lại nói không nên lời.
"Tôi chỉ muốn em trở thành người của tôi, em mới có thể tin tưởng toàn bộ đều là thật sự, tôi... Muốn cho em trở thành người phụ nữ của tôi!"
"Thế nhưng chuyện này không phải quá nhanh sao? Chúng ta mới kết giao một tuần". Tuy nhiên cô cũng không phải cực kỳ phản cảm loại chuyện này, dù sao cô cho tới bây giờ không cùng đàn ông thân mật quá, trong 20 năm qua tính cô đơn thuần, cùng đàn ông bắt tay cũng không có, đột nhiên xuất hiện đề tài này, làm cho cô cảm thấy có chút bàng hoàng.
Tiêu Lạc Hàn xoay người mặt đối mặt với cô, cánh tay khoát lên trên bờ vai cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của cô, tinh tế nhấm nháp lẩm bẩm nói, "Cảm nhận được tôi đối với em khát vọng sao? Em cũng biết nỗi bất an không ngừng của tôi là em, tôi cũng vô cùng bất an, cảm thấy tất cả đều không giống như là sự thật..."
Làm sao có thể, Tiêu Lạc Hàn lại còn nói hắn cũng sẽ bất an? Hắn vì cái gì bất an, hắn hoàn toàn không có lý do gì bất an a!
Cười khổ điểm nhẹ chóp mũi của cô, sủng nịnh nói, "Đừng đem chính em nghĩ muốn như vậy, kỳ thật em tốt, bởi vì em tốt, cho nên tôi mới bất an, sợ em bị người khác cướp đi". Hắn không nói dối, hắn thật sự sợ hãi bị người khác cướp đi, đều là đàn ông, hắn như thế nào không biết đám đàn ông đó đều thích Tiểu Hoa? Hạ Lưu Ly, Sở Vân Hiên, lại còn có Lãnh Như Phong mà hắn nhìn không thấu, ba ngư ời đàn ông đối với Bạch Tiểu Hoa có ham muốn chiếm hữu không phải giống như là tình bằng hữu thông thường, mà có tính chiếm hữu rất cao.
Đột nhiên bị hắn nói như vậy, Tiểu Hoa thập phần xấu hổ cúi đầu nói, "Anh đừng nói như vậy, anh rõ ràng ưu tú như thế, mỗi lần đều có nữ sinh nhìn anh, em vừa kiêu ngạo nhưng cũng sợ hãi, đây là một loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, có đôi khi em cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, bởi vì em lần đầu tiên yêu một người đàn ông được hoan nghênh như vậy, để cho em có một loại cảm giác thất bại thảm hại "
"Nếu như em sợ hãi anh bị người khác cướp đi như vậy,anh đây hiện tại cho em cơ hội, cho anh hoàn toàn có được em, mà em cũng hoàn toàn thuộc loại về anh, tối hôm nay...cùng anh về nhà đi" Hắn lại mời mọc, vẻ mặt thần tình chờ mong cùng khát vọng, con ngươi thâm thúy kia tràn ngập tình yêu, để cho cô vô pháp chống cự, chỉ có thể vô lực hãm vào bên trong đó.
"Thế nhưng, ba em rất lo lắng, nếu là em không trở về nhà mà nói..."
"Kỳ thật hôm nay là sinh nhật của tôi!" Bỗng dưng, hắn bỏ lại một câu nói có sức công phá nặng nề.
Bạch Tiểu Hoa u mê, sau đó mới phản ứng kịp, sốt ruột nói, "Anh như thế nào không sớm chút nói cho em biết?"
Tiêu Lạc Hàn nhẹ cười, "Tôi không phải nói cho em sao? Làm bạn gái như em cư nhiên không biết sinh nhật bạn trai, vốn là sai lầm của em, nhanh lên ngẫm lại như thế nào bù lại tôi đi!"
Cô bị hắn nói đến không thể phản bác được.
Cô cảm thấy hổ thẹn nên cúi đầu, rầu rĩ nói, "Thực xin lỗi"
Tiêu Lạc Hàn lắc đầu, " Điều tôi muốn cũng không phải là ba chữ này".
Nhìn hai mắt cô mê mang, nhếch môi nhẹ cười, "Tôi nghĩ là tôi nguyện ý nghe ba chữ kia".
Trái tim Tiểu Hoa một trận co rút lại, tay che ngực, sợ trái tim mình khống chế không nổi mà nhảy ra a. Chống lại con ngươi sáng như sao của hắn, thẹn thùng xoay người, đưa lưng về phía hắn, không dám đụng vào tầm mắt của hắn.
Này, đây là lần đầu tiên của cô.
Nếu là dâng hiến cho Tiêu Lạc Hàn mà nói, hẳn là đư ợc đi!
Tiêu Lạc Hàn từ phía