
gu ngốc - -" ngay khoảnh khắc cô ta đang dốc toàn lực chuẩn bị đánh , bên tai truyền đến tiếng cười lạnh của Diệp Đan Phượng .
Lập tức, toàn thân bỗng cảm thấy mềm nhũn, nội lực như thủy triều rút đi hết.
"Ngươi - - "
Diệp Đan Phượng phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng lại vẽ ra ý cười thực
hiện được gian kế, "Đánh nhau không nhất định phải dựa vào khí lực, có
đôi khi cũng cần phải động động não."
Thế nhưng... Một chưởng này tuy đã giảm bớt lực đạo, nhưng vẫn là để cho nàng bị trọng thương, may mà kết quả viên mãn.
Độc dược của Ngọc Đường Xuân so với giải dược càng tốt hơn!
"Ngươi hiện tại có phải cảm thấy không nói được lời nào? Binh Bất Yếm Trá
thôi, tôi khẳng định tôi đánh không lại cô nha, đành phải hạ độc cô
thôi, như thế nào, có phải hay không cực kỳ thoải mái?" Dứt lời, Diệp
Đan Phượng không cho cô ta cơ hội, dùng hết khí lực toàn thân cùng với
sở học cả đời toàn bộ tập trung tại một chưởng, sau đó ở trong tiếng
kinh hô của mọi người ra sức vỗ vào phía sau lưng của cô ta.
Cô ta phun ra máu đen, nhanh chóng từ trên không trung hạ xuống, té ngã trên đất, nổi lên một trận gió cát.
Chết ngay tại chỗ.
Tuy việc này đê tiện, nhưng đây là hành động bất đắc dĩ, bọn hắn phải tranh thủ từng phút từng dây chờ Tiểu Hoa xuất quan.
Long Nguyên Trù lạnh nhạt nhìn chuyện xảy ra trước mắt, con ngươi giảo hoạt
đảo qua Ngọc Đường Xuân đang dựa vào gốc cây ở chỗ không xa , nói, "Lão
phu quá coi thường các ngươi rồi, cư nhiên không phát hiện các ngươi có
một vị cao thủ độc y thâm tàng bất lộ."
Sở Vân Hiên cười lạnh.
"Lão Bất Tử, chuyện ngươi không biết còn rất nhiều, đừng tưởng rằng các ngươi nhiều người có thể thắng."
Long Nguyên Trù bởi vì lời nói của Sở Vân Hiên mà hơi thay đổi sắc mặt,
nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, "Loại thủ đoạn hạ lưu này, lão phu
quả thật không biết nhiều."
Sở Vân Hiên nói, "So về thủ đoạn hạ
lưu , ai có thể thắng được Long Nguyên Trù ông nha? Chúng ta chẳng qua
gậy ông đập lưng ông mà thôi, con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người, huống
chi là loại cặn bã không biết xấu hổ như các người."
"Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì?"
"Không muốn sống chăng phải hay không?"
"Chỉ là một Lão đại xã hội đen nhỏ ở Thế tục giới mà cũng đòi so sánh với chúng ta- - "
"Long Môn chủ, loại con trai như vậy đại nghịch bất đạo, nên cho hắn một cái
tát để nhớ, nếu như ông không ra tay được, chúng tôi thay ông làm."
Cảm xúc của mọi người vì câu nói của Sờ Vân Hiên mà tức giận, họ chưa bao
giờ bị khiêu chiến quyền uy, càng không chịu được vũ nhục.
Trong lúc này huyết thống cũng không bằng mặt mũi.
Long Nguyên Trù nghiêng người liếc mắt một cái đám người đang lao xao, lạnh
lùng nói, "Lão phu tự có chừng mực, đều lui ra cho lão phu ."
Mọi người tuy không phục, nhưng cũng đều lui ra.
Sở Vân Hiên rũ xuống rèm mắt, che giấu con ngươi của mình, không rõ cảm
xúc. Lôi thú ở bên cạnh hắn xoay tròn, giống như đang an ủi hắn.
"Vân Hiên, con là nhi tử của ta , hổ dữ không ăn thịt con, con trở về bên cạnh ta, ta sẽ cho con toàn bộ tất cả những gì ta có."
Sở Vân Hiên cười lạnh, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt nói, "Hay là
thôi đi, ta không nghĩ đến việc làm con trai của ông, cũng không nghĩ
muốn có được toàn bộ những thứ của ông, ông nên thôi đi."
Ài!
Long Nguyên Trù thở dài một hơi, "Chỉ là ta đưa cho con cơ hội cuối cùng,
con đã không cảm kích, cũng không nghĩ muốn nhận ta làm cha, ta cũng
đành phải không cần đứa con trai này.Từ giờ trở đi, sống chết của ngươi
không liên quan gì đến tâ."
Sở Vân Hiên trong lòng hận ý càng
thêm sâu, tuy nhiên những mệt mỏi khổ đau trong lòng giống như giảm bớt
không ít, Giống như tảng đá đè nặng nhiều năm đã bỏ xuống, trong lòng dễ chịu đi nhiều.
"Cảm tạ lời nói này của ông, bởi vì đây cũng là lời tôi đang muốn nói với ông, cảm ơn ông đã giúp tới đỡ tốn nước bọt!"
Quan hệ phụ tử ràng buộc, hiện tại chặt đứt triệt để .
Bỗng ở phía sau, bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng phi cơ trực thăng , mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy một nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi như thần Apolo đứng trên cửa cabin, thân hình tiêu sái lơ lửng giữa
không trung, một đầu tóc bạc dài tự nhiên, dưới ánh dưới mặt trờilấp
lánh phát quang, thiếu chút nữa làm mù ánh mắt người trước mắt.
Tập thể đám người Sở Vân Hiên, Ngọc Đường Xuân, Lãnh Như Phong ngẩng đầu,
nhưng khi nhìn thấy người đó, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Hạ
Lưu Ly cười ha ha, nhìn mấy nam nhân phía dưới dường như ngây ngốc nhìn
hắn, đắc ý dương dương nói, "Như thế nào, bản đại gia lên sân khấu có
phải hay không cho các ngươi kinh ngạc vô cùng?"
Người tới không phải vị đại gia Hạ Lưu Ly này , còn có thể là ai?
Mọi người sắc mặt đều đen lại, đây là thời điểm kệ cận giữa sự sống và cái chết, tên ngu ngốc chạy tới để làm chi?
Chỉ có Tiểu Bảo vô cùng hưng phấn, hướng về phía Hạ Lưu Ly vui vẻ phất tay, kêu to, "Vương tử phụ thân, cha như thế nào hiện tại mới đến nha!"
Kẻ thù mọi người nghe thấy Tiểu Bảo mà nói, nháy mắt há hốc mồm.
Cha? Từ đâu lại xuất hiện cha? Tiều quỷ kia không phải hài tử của Sở