
anh, sáng ngời thuần khiết.
Hạ Lưu Ly cảm thấy được sự tươi cười của cô, so với gió mùa xuân còn ôn
nhu hơn, so với thủy tinh còn sáng hơn, so với trên thế giới những thứ
đó đều là trò hề mà thôi.
Thình thình thình thình thình thình thinfhg--
Tim đột nhiên đập mạnh, hô hấp tăng nhanh, trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Hoa, trong lòng giống như nở hoa, thật động lòng người, mùi
thơm bốn phía, mơ hồ tản ra một loại mùi thơm câu hồn con gái.
Loại cảm giác này... Chẳng lẽ chính là ... Tình yêu sao?
Hạ Lưu Ly hai mươi mốt tuổi, lần đầu tiên nếm đến mùi vị của tình yêu, thua bởi một nụ cười của Bạch Tiểu Hoa.
Nhưng mà, không kịp chờ anh trở về chổ cũ, trong phòng học liền truyền đến một tiếng thét chói tai.
Lịch sự nho nhã, lúc Tiêu Lạc Hàn vừa phong độ vừa anh tuấn xuất hiện tại
cửa, ánh mắt Hạ vương tử đen lại đến không phân biệt rõ rồi.
bạch Tiểu Hoa cũng ngây ngẫn cả người, bất quá thêm sững sốt, đôi má ửng hồng, ngượng ngùng, một bộ dáng mất hồn.
Hạ Lưu Ly hèn mọn hung tợn mắng cô: "Bộ dáng ngu xuẩn."
Lúc này đâu còn tâm tư đấu võ mồm với nah, thấy Tiêu Lạc Hàn đi tới phía
mình, không tự giác liền đem thức ăn trước mặt đẩy ra ngoài.
Cái cô gái đáng đánh đòn này!
"Học trưởng, sao anh lại tới đây!" Miệng tuy hỏi như vậy, nhưng biểu tình là rất vui mừng.
Tiêu Lạc Hàn nhìn thoáng qua sắc mặt không tốt của Hạ Lưu Ly, nhếch môi
cười, ôn hòa mà nho nhã, lúc ánh mắt đang muốn ăn thịt của Hạ Lưu Ly
nhìn, cùng tiếng thét chói tai xung quanh, ôn nhu nắm tay Bạch Tiểu Hoa, "Tới đón bạn gái đi ăn, là quyền lợi và là nghĩa vụ của bạn trai...!"
Bạch Tiểu Hoa xấu hổ
đỏ mặt, thế nhưng không có đáp lại lời của Tiêu Lạc Hàn nói, nhưng cũng
không có cự tuyệt, để cho Tiêu Lạc Hàn tùy ý lôi kéo tay mình, cũng
giống như ngầm đồng ý lời nói của Tiêu Lạc Hàn là sự thật.
Tâm của tất cả nữ sinh đều đã nát.
Thế nhưng tất cả nam sinh cười đều vui mừng.
Lãnh Như Phong vẫn như cũ đang ngủ, đầu cũng không có ngẩng lên
Sở Vân Hiên chậm rãi ăn cơm trưa, động tác tao nhã, tuấn nhan mỉm cười, một vẻ mặt việc không liên quan đến mình.
Dung nhan tuấn mĩ của Hạ Lưu Ly tối sầm, hai nắm đấm siết chặt, sắc mặt xanh mét.
Con ngươi của Tiêu Lạc Hàn chợt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, nhưng rất
nhanh liền che dấu đi, vẫn như cũ là nụ cười ôn hòa như bạch mã hoàng tử làm cho các nữ sinh mến mộ.
Vì thế, giữa cái nhìn chăm chú của mọi người, bạch mã hoàng tử nắm lấy tay của cô bé lọ lem, tự nhiên rời khỏi phòng học.
Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Tiêu Lạc Hàn giống như mọi chuyện đều không ảnh hưởng đến hắn, Tiểu Hoa không khỏi đối với Lạc Hàn dâng lên một cỗ sùng bái. Không chỉ có bộ dạng đẹp trai, thân thủ tốt, đại não thông minh,
bộ dạng thân sĩ, lại vẫn bình tĩnh như vậy, giống như mặc kệ có chuyện
gì xảy ra đều không làm khó được hắn.
Tiểu Hoa đột nhiên nhớ tới một câu danh từ - - đàm tiếu nhân gian, tường mái chèo tan thành mây khói.
"Phốc!" Bỗng nhiên Tiểu Hoa tự nở nụ cười.
Tiêu Lạc Hàn nhíu mày, giữa lông mày tất cả đều là ý cười, "Hình như em ở một mình cũng có thể tự đùa tự vui."
Tiểu Hoa nũng nịu, "Học trưởng, anh đùa cợt người ta!"
Tiêu Lạc Hàn tựa hồ đối với xưng hô này rất không hài lòng, dừng lại, nhìn
chằm chằm nàng, mãi đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng mới
bằng lòng buông tha nàng, "Còn gọi anh là học trưởng sao? Gọi anh là Lạc Hàn, hoặc là Hàn!"
Tiểu Hoa bỗng cảm thấy thẹn thùng, nhưng cũng biết đây cũng chính là điều mình muốn, nếu giờ phút này còn rụt
rè, tương lai nhất định sẽ phải tự đánh mình một trận, vì thế không chút khách khí gật đầu, "Được, Lạc Hàn!"
Lần này, Tiêu Lạc Hàn
lại ngẩn ngơ, bật cười lắc đầu, "Thật sự là kỳ quái, càng muốn hiểu em,
lại càng cảm thấy là không hiểu được em, cuối cùng như thế nào mới là
em?"
Tiểu Hoa suy nghĩ sâu sa lời của hắn nói, nghiêng đầu, híp mắt nói, "Mỗi một tính cách, đều là em."
Tiêu Lạc Hàn khẽ cười ra tiếng, tại bên tai cô hạ xuống một nụ hôn, lại nhận lấy tiếng kinh hô( giật mình hét lên)cùng bước chân sợ sệt lui về phía
sau của cô .
"Thật có lỗi, dọa đến em sao?"
Mang tai của Tiểu Hoa đều đã đỏ ửng, đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình
hơi quá lố, xấu hổ giải thích nói, "Chỉ là giật mình dọa đến em a, bởi
vì... Em sợ nhất người khác đụng chạm lỗ tai, hoặc là ở bên tai thổi
hơi, bởi vì cực kỳ ngứa, ha ha."
Tiêu Lạc Hàn khẽ rũ mắt, nói khẽ, "Hóa ra là như vậy. Còn tưởng rằng em không thích anh đụng chạm đến em a?"
"Không không không, " Tiểu Hoa hốt hoảng xua tay, giải thích nói, "Như thế nào lại không thích a, em cực kỳ thích, thật sự... Em..."
Ý
thức được mình đang nói cái gì, cô vội lấy hai tay che môi, bất an nhìn
Tiêu Lạc Hàn, hắn sẽ không nghĩ rằng cô là một loại cô gái cực kỳ tùy
tiện đi?
Tiêu Lạc Hàn lại bị bộ dáng đáng yêu của nàng làm
cho bật cười ha ha không ngừng, đưa tay giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé
lạnh lẽo của cô, sau đó bỏ vào trong túi áo của mình, "Năm nay mùa xuân
giống như lạnh hơn."
Bởi vì sợ cô xấu hổ, cho nên chủ động nói những lời khác để thay đổi không khí.
Tiểu Hoa thật sự cảm độ