
trăm tấn, hung hăng làm nổ tung lỗ tai
của Bạch Tiểu Hoa đến choáng váng đầu óc, không biết phải làm sao.
“Bạn bè gì gì đó, sẽ giống như anh đối với em sao?” Ngón tay anh giống như
mang theo luồng điện, chậm rãi từ trên mặt cô trượt xuống.
Cằm, cổ, ngực, sau đó từ từ, mạng theo mị hoặc kích tình, chậm rãi đi xuống…
“Hoa Hoa, em rất không hiểu đàn ông, cho nên, anh nhất định sẽ chỉ dạy em một khóa.”
Hiện tại trong ánh mắt cô hoảng sợ, nhẹ nhàng hôn môi cô, nhẹ nhàng mổ, giống như nhắm nháp một món điểm tâm ngon miệng.
Dường như cảm thấy được mùi vị, đem nụ hôn càng thêm sâu sắc.
Ôm gắt gao thân thể đang giẩy giụa của cô, không có một chút bất mãn với
thân thể của cô, ngược lại càng yêu thích không buông tay, bàn tay to
lớn tới lui trên người cô, lưu luyến không rời.
Muốn giữ lấy cảm xúc của cô, chưa bao giờ mãnh liệt giống như bây giờ như vậy.
Ba người Hạ Lưu Ly, Tiêu Lạc Hàn, Lãnh Như Phong xuất hiện, làm cho anh sinh ra cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Con mồi của anh, không thể để cho dã thú khác cướp mất đi.
“Anh, cuối cùng là làm sao!” Bạch Tiểu Hoa không biết lấy hơi sức từ đâu, đẩy Sở Vân Hiên ra ngoài, hung hăng lau chùi môi, căng mắt trừng lên, giống như con thỏ nhỏ bị kinh động, hoảng hốt nhìn anh, dường như không thể
tin được những chuyện mới vừa xảy ra.
“Em nói xem hiện tại anh
đang làm gì, anh đang hôn em!” Sở Vân Hiên cười xinh đẹp, bên trong mắt
phường sáng lên tràn đầy nguy hiểm, gắt gao nhìn chằm chằm con mồi
trong gan tất.
Anh tiến về phía trước một bước, cô lại lui về phía sau một bước.
“CHúng ta là bạn bè, bạn tốt, làm như vậy không đúng.” Lần đầu tiên cô cảm
thấy sợ, Sở Vân Hiên lại đáng sợ như vậy, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp
như vậy, nụ cười tươi như thế, lại làm cho cô không ngừng run sợ. chịu
đựng áp bức mãnh liệt.
“Vì sao lại không được? Bạn bè thì sao? Ai quy định không thể có tình yêu giữa bạn bè?” Anh cừoi lạnh, từng bước
tiến sát lại cô, không trách được vì sao bộ mặt của Hạ Lưu Ly luôn đen
như vậy, hóa ra tình yêu bị cự tuyệt lại khó chịu như vậy.
Sở Vân Hiên anh lần đầu tiên bị con gái cự tuyệt, loại cảm giác xa lạ này như
có lực mạnh đánh vào, làm cho anh vô cùng khó chịu.
“Hiên Hiên,
vì sao anh lại đột nhiên như vậy? Giữa chúng ta không nên xảy ra như
vậy, anh là vì chỉ có một mình tôi làm bạn nên mới sinh ra ảo giác, còn
rất nhiều cô gái khác, anh lại xuất sắc như vậy, làm sao có thể để ý đến tôi? Đừng nói giỡn nữa?”
Sở Vân Hiên nheo mắt lại, hỏi, “Em cho rằng anh đang nói đùa sao?”
“”Vì sao giữa chúng ta không nên như vậy? Trong lúc đó em cùng Tiêu Lạc Hàn
có thể nói chuyện tình yêu sao? Hoa Hoa, anh sẽ không cho phép, không
cho phép con mồi yêu quý của mình đưa đến miệng con dã thú khác, có thể
xé nát em, chỉ có thể là anh, em nhớ kỹ!”
Bạch Tiểu Hoa biến sắc, trong lòng càng thêm bất an, muốn khuyên bảo anh, “Tôi là của anh, cho
đến bây giờ tôi không phủ nhận… Nhưng mà, chỉ tồn tại giữa tình bạn bè,
anh đối với tôi rất quan trọng, là người bạn không thể mất, tôi đồng ý
cái bạn bè đầu tiên, nói như vậy anh hiểu không? Giữa chúng ta không thể có tình yêu, tôi cũng sẽ không yêu anh…”
Trong phòng học cực kỳ an tĩnh, mặt trời xuống núi, mặt trời chiều ngã về tây.
Giọng nói Bạch Tiểu Hoa nhẹ nhàng, bay bỗng ở mỗi góc lớp học.
Gió ngoài cửa thổi vào, thổi bay làn áo hồng của anh, làm tóc đen rối tung, bốn phía tràn đầy mùi hoa.
"Tôi, thích Tiêu Lạc Hàn, thật xin lỗi, Hiên Hiên, chúng ta chỉ có thể làm
bạn bè." Cô tin tưởng cảm giác đầu tiên, lần đầu tiên mắt nhìn thấy đã
yêu, cho nên hiện tại không thể đáp lại tình cảm của những người khác,
hơn nữa người này lại là Sở Vân Hiên.
Sở Vân Hiên trầm mặc, dung
nhan tuyệt sắc thể hiện âm tình bất định, không biết anh đang suy nghĩ
cái gì, sau cùng anh xoay người rời đi, nhe nhàng quay đầu, để lại cho
cô vẽ mặt hoafnmyx, giọng nói lạnh nhạt, lại khí phách cuồng vọng,
"Được, anh sẽ không ngăn cản em đi đến bên cạnh anh ta, nhưng mà anh sẽ
là người cuối cùng, sự lựa chọn cuối cùng của em, vĩnh viễn chính là Sở
Vân Hiên anh."
Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của anh, toàn thân BẠch Tiểu Hoa mới thả lỏng, cả người xụi lơ xuống đất.
Sớm biết rằng, đừng nhiều chuyện tìm anh ta cùng nói chuyện, tan học xong
liền về nhà có tốt hơn không, sẽ không buồn phiền chuyện tình cảm như
vậy.
Sở Vân Hiên...
Ra sức lắc đầu, từ bỏ bóng dáng của
anh ở trong đầu, nói với bản thân, chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ,
sau khi ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ là một khởi đầu mới, xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Ngày hôm sau, cô cùng Sở Vân Hiên chạm mặt, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng lại miễn cưỡng vui vẻ chào anh.
"Chào buổi sáng, Hiên Hiên!"
Sở Vân Hiên cười tuyệt đẹp, dáng vẽ lười biếng, nhàn nhàn nhếch môi: "Chào buổi sáng, Hoa Hoa!"
Không có gì thay đổi, không có gì không ổn, vẫn là một thái độ như trước đây.
Coi như chuyện ngày hôm qua giống như một giấc mơ.
Chuyện làm cho cô không thể tưởng tượng được là, Lãnh Như Phong lại tới trường học.
Vẫn là khuôn mặt biểu tì