XtGem Forum catalog
Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Một Cục Cưng Và Bốn Baba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324244

Bình chọn: 7.5.00/10/424 lượt.

ô sinh hoạt tại thế giới bất đồng này, mày - con nhóc này, làm sao có thể trở thành bạn với loại người này?

Giải phẫu đang tiến hành, cô thở dài một hơi, có chút không hiểu hành động của hắn.

Cho dù là cô, cũng hiểu được sát thủ là một loại nghề nghiệp không thể gặp

ai, vĩnh viễn sinh hoạt trong bóng đêm, hai tay dính đầy máu tươi, hành

tung cùng thân phận vĩnh viễn là bí mật. Nếu là bí mật, chính là vì cái

gì, hắn liền bình tĩnh như vậy nói cho cô, liền đơn giản như vậy. . . . . .

"Tiểu thư, giải phẫu hoàn thành, bạn của cô không có gì

vấn đề lớn, chính là cần tĩnh dưỡng vài ngày" Bác sĩ cùng y tá toàn bộ

đi ra, sợ cô lo lắng cho nên an ủi.

Bạch Tiểu Hoa có chút hoảng hốt đứng lên, lễ phép gật đầu, "Cám ơn bác sĩ."

Bác sĩ gật gật đầu mang theo các y tá phía sau rời khỏi.

Bạch Tiểu Hoa chậm rãi hướng phòng bệnh hắn đi đến, đứng ở cửa thật lâu không dám đi vào.

Ngược lại là Lãnh Như Phong, tuy rằng không có đem ánh mắt chuyển dời đến

trên người cô, nhưng vẫn là đã nhận ra sự tồn tại của cô, thản nhiên

nói, "Nếu đến đây liền vào đi."

Bạch Tiểu Hoa do dự một lúc vẫn là đi vào.

Nhìn tuấn nhan hắn tái nhợt không khỏi có chút đau lòng, trong lúc nhất thời cũng quên sợ hãi, dời bước đến bên cạnh hắn ngồi xuống, quan tâm hỏi,

"Thế nào, có hay không cảm thấy được không thoải mái? Nếu vẫn là cảm

thấy đau nhất định phải nói cho tôi biết, biết không?"

Ánh mắt Lãnh Như Phong nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, không biết nhìn cái gì mà tập trung như vậy.

Mỗi một lần Bạch Tiểu Hoa đều cảm thấy được hắn giống như luôn nhìn chằm

chằm vào trong không trung, lẳng lặng không nói một câu cũng không biết

hắn đang suy nghĩ gì.

Rốt cuộc hắn đang nhìn cái gì?

Lãnh

Như Phong như trước không quay đầu lại cũng không nhìn cô, lại dùng bàn

tay to ấm áp của mình nhẹ nhàng bao trùm lên bàn tay nhỏ bé lạnh như

băng của cô, "Cô sợ hãi tôi sao?"

Hắn giống như đoán được suy

nghĩ của cô, Tiểu Hoa nhất thời cảm thấy khẩn trương lo lắng, không được tự nhiên nhéo thân mình, "Anh nói gì chứ? Tôi vì cái gì phải sợ anh?"

Lãnh Như Phong thu lại ánh mắt quay đầu, vẫn như trước không có nhìn cô, chỉ là cúi đầu xuống, sau đó rũ mi mắt xuống, lông mi như cánh quạt hơi hơi có chút rung động, "Phải không?"

"Đúng, đương nhiên rồi". Cô hận chính mình vô sỉ, tự nhiên mặt không đỏ khí không suyễn hoảng hốt, cô thật đáng chết!

Lãnh Như Phong không nói gì, buông lỏng tay cô ra, thản nhiên nói, "Cô trở về đi!"

"Không được, tôi phải ở trong này chăm sóc anh". Bị ánh mắt xa cách đau đớn

của hắn nhìn, lời nói phản bác thốt ra xong lại cảm thấy sợ hãi, nghe

nói sát thủ đều là độc lai độc vãng(*), không tiếp xúc với người khác.

(*) Hành động một mình

Lãnh Như Phong vẫn tránh ánh mắt của cô, rốt cục vì cô phản bác lại hỏi, "Vì sao phải chăm sóc tôi?" Cô trong mắt sợ hãi cùng mê mang, hắn xem nhất

thanh nhị sở, rõ ràng không muốn việc gì phải lưu lại?

Bạch Tiểu Hoa rầu rĩ cúi đầu nhỏ xuống, "Bởi vì anh bị thương, tôi không thể mặc kệ bỏ lại anh".

Lãnh Như Phong giống như đang nghe người khác nói chuyện, mặt như biểu tình, ánh mắt trống rỗng, thanh âm thản nhiên như là xa xôi, trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Thật không?" Hoá ra là bởi vì thế này sao? Cho nên mới ủy

khuất ở bên cạnh hắn, nói xong phải chăm sóc lời của hắn.

Không khí có chút mê ly, trầm mặc khiến người hít thở không thông.

"Cô đi đi, tôi không cần chăm sóc". Quay đầu, lần thứ hai nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuy rằng bên ngoài tối đen một mảng.

Theo ánh mắt của hắn, Tiểu Hoa cũng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Cô nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ ở trên mái nhà, hắn cũng như vậy nhìn chằm

chằm lên trời, lúc ấy cô nghĩ đến hắn đang nhìn mặt trời, mà hắn lại nói hắn không phải đang nhìn mặt trời. Vừa mới ở núi rừng tìm được hắn, hắn cũng là nhìn khoảng không trên trời, cô nghĩ đến hắn thưởng thức ánh

trăng. Hiện tại, bởi vì là ở lầu hai, nhiều lắm cũng chỉ tính đang nhìn

trời, chỉ là nhìn không thấy ánh trăng.

Như vậy hắn đến cuối cùng đang nhìn cái gì đây?

Ngoài cửa sổ cái gì cũng đều không có, đừng nói nhìn không thấy ánh trăng, mà ngay cả sao cũng không có, ngoài một mảng khoảng không ở ngoài, căn bản cái gì đều không có ——

Từ từ. . . . . .

Trời!

Nhưng, hắn đang nhìn trời.

Tuy rằng biết hắn vẫn nhìn trời, lại nghĩ đến ánh mắt của hắn là mặt trời, là ánh trăng.

Thật sự hắn cái gì cũng đều không nhìn, chỉ là nhìn khoảng không bầu trời mà thôi.

"Anh, vì sao vẫn nhìn trời?" Nhịn không được chung quy vẫn là hỏi ra.

Kỳ thật cô cũng không mong chờ hắn có thể trả lời.

Lãnh Như Phong lại thản nhiên nói, "Bởi vì trời, là tự do." Giọng noi của

hắn cũng không lớn, ngược lại thanh thanh lành lạnh, nho nhỏ tinh tế,

nghe vào trong lòng Tiểu Hoa giống như bom, nháy mắt nổ tung trong ngực

của cô, không khí không thông.

"Tôi, không biết trời có tự do

nhiều không, không biết nó đến cuối cùng là nhiều bao nhiêu, nhưng nó là tự do, tôi hướng tới loại tự do này, một ngày nào đó, tôi sẽ ở trên bầu trời bay lượn, một ngày nào đó, tôi cũng có thể tự do như vậy. . . . .

."

Đây là lần đ