
ôm lấy hai chân của nàng, hai người thập phần ái muội kề sát nhau.
"Buông ra!" Bạch Tiểu Hoa dùng sức giãy dụa.
"Không buông!" Sở Vân Hiên bị Bạch Tiểu Hoa cọ cọ, cả người khô nóng, hạ thân cũng thực không kiềm chế liền nổi lên phản ứng.
Bạch Tiểu Hoa cũng phát hiện biến hóa của hắn, thiếu chút nữa thổ huyết, nam nhân cầm thú này đã bao lâu rồi không chạm vào phụ nữ? Không khỏi chửi ầm lên :
"Ngươi là lợn giống sao? Mẹ nó, phía sau còn có thể đứng lên, đồ tinh trùng lên não!"
"Em nếu muốn bị anh thượng ở đây, anh cũng không để ý đâu."
Sở Vân Hiên cũng không giận, ngược lại cười một cách xinh đẹp
Bạch Tiểu Hoa quả nhiên lập tức ngừng giãy dụa, bởi vì nàng biết, lấy tính cách không kiêng nể gì của người nam nhân này, nói được là làm được. Nàng không đánh lại hắn, so độ vô sỉ cũng không biết ai vô sỉ hơn, Bạch Tiểu Hoa đành phải oán hận nhỏ giọng mắng
"Phi, nguyền rủa anh về sau không đứng lên được, bị nam nhân bạo cúc hoa*!" (* : hậu môn )
"Lúc nguyền rủa, em nên nhỏ giọng một chút."
Sở Vân Hiên ở bên tai nàng thấp giọng nhắc nhở, nhân tiện cắn vành tai trắng noãn của nàng một chút.
Bạch Tiểu Hoa chỉ cảm thấy cả người tê rần, nghiêng người né tránh công kích của hắn, hung tợn trừng mắt nhìn hắn.
Sở Vân Hiên cười khẽ, "Hoa hoa, điểm mẫn cảm của em, một chút cũng không thay đổi."
"Biến thái chết tiệt !"
Bạch Tiểu Hoa cắn hắn một ngụm, sau đó ngửa đầu nhìn trời
"Ông trời ơi, cầu xin người mang tên yêu nghiệt này về đi!"
Sở Vân Hiên cười càng vui vẻ, cưng chiều nhìn nữ nhân trong lòng mình, vẻ mặt dịu dàng
"Hoa Hoa, em vẫn giống y như trước đây, vẫn đáng yêu như vậy!"
Làm sao bây giờ, tình cảm chồng chất 5 năm sau sớm đã bùng nổ, Sở Vân Hiên cảm thấy sắp không khắc chế được chính mình, tình cảm mãnh liệt đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng của hắn, hắn chỉ cảm thấy được chính mình sắp nổ tung rồi, chết ở trong tay nữ nhân này mất thôi.
"Không chỉ biến thái, còn cuồng bị ngược đãi nữa!"
Bạch Tiểu Hoa vẻ mặt chán ghét nhìn hắn
"Nhanh buông tôi ra!"
Sở Vân Hiên không hề đùa với nàng, chăm chú nhìn vẻ mặt của nàng, chậm rãi mở ra môi đỏ mọng
"Hoa Hoa, chuyện anh muốn nói cho em biết chính là, cha của em không phải chúng ta hại chết, năm đó tình huống rất phức tạp, chúng ta cũng không biết chuyện gì, sau đó mới biết được hung thủ có một thân thế khác, hơn nữa luôn luôn bày ra một ít chuyện nguy hiểm, hiện giờ thế cục rất không ổn định, cha em năm đó là người trọng yếu, lại là quan lớn, kẻ thù không ít, người ngấp nghé văn kiên cơ mật quan trọng nhân rất nhiều, mà em là con gái duy nhất của cha, em có biết tình cảnh nguy hiểm của chính mình không ?”
"Tôi biết!"
Bạch Tiểu Hoa nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, ánh mắt lại không biết bay tới nơi nào, dần dần mất đi tiêu cự.
"Em. . . . . . biết?"
Bạch Tiểu Hoa gật đầu nhè nhẹ, bình tĩnh nói
"Tôi biết là không phải các người hại chết cha tôi "
"Thật vậy không? Thật tốt quá, anh vẫn tưởng là em không biết, anh vẫn muốn giải thích chuyện này với em, em có biết tâm trạng anh trong 5 năm này không? Anh vừa nghĩ tới. . . . . ."
Sở Vân Hiên hiện tại bị vây vào trạng thái kích động, 5 năm, hắn không có lúc nào là không nhớ tới, muốn giải thích với nàng chuyện này, nếu như năm đó không phải mình chưa kịp nói chân tướng cho nàng, nàng làm sao có thể rời đi được?
"Vậy thì thế nào?"
Bạch Tiểu Hoa gợi lên một nụ cười trào phúng, nhìn khoảnh khắc khuôn mặt Sở Vân Hiên trở nên cứng ngắc, thản nhiên nói
"Không phải các người hại chết cha của tôi, vậy thì thế nào?"
"Hoa hoa. . . . . ."
Sở Vân Hiên nhìn biểu tình xa lạ của nàng, giống như không mang theo một chút tình cảm nào, đờ đẫn nhìn mình, hắn đột nhiên không biết nên nói gì
"Vậy tại sao lúc đó em lại đi?"
"Cho dù không phải các người trực tiếp hại chết cha của tôi, chẳng lẽ các người dám thề, thật sự các người không dính líu một chút nào sao?"
Bạch Tiểu Hoa lạnh lùng nhìn Sở Vân Hiên, vẫn luôn cười như có như không, nam nhân mà núi Thái Sơn sụp trước mắt cũng không đổi sắc mặt, thế nhưng mặt lại trắng bệch, cắt không ra giọt máu.
Ngươi cũng sẽ có loại vẻ mặt này sao? Ngươi cũng sẽ biết đau sao?
"Hơn nữa, anh cảm thấy được tôi sẽ tiếp tục cùng. . . . . . ở chung một chỗ với người vì giết hại cha tôi mà mang theo mục đích đến gần tôi, cuối cùng lại tổn thương tôi, hại tôi nhà tan cửa nát sao?"
Thời điểm Bạch Tiểu Hoa nói những lời này, tâm chết lặng.
Môi Sở Vân Hiên run run, nhẹ nhàng mấp máy hai cái, thế nhưng một chữ cũng không nói ra được.
Hắn vẫn cảm thấy, chỉ cần đem sự thật năm đó nói cho nàng, nàng nhất định sẽ tha thứ chính mình, nhất định sẽ trở lại bên cạnh mình. Bởi vì nàng rất lương thiện, nàng rất yêu hắn. . . . . . Nhưng hắn đột nhiên phát hiện,mình chỉ là đoán mò đường đi trong sương mù thôi, sai rối tinh rối mù lên.
Giống như câu nói của Bạch Tiểu Hoa nói với mình năm đó
"Hiên Hiên, không ai luôn luôn sẽ ngồi một chỗ chờ anh đâu, anh lần sau nếu có trễ nữa, Hoa Hoa sẽ không chờ anh, đến lúc đó anh tìm không thấy Hoa Hoa, đừng có ở đó mà lầm bầm lải nhải nha !"
Không ai. . . . . . l